Thư sinh yên lặng che ngực của chính mình, nhỏ giọng hỏi: "Ngài không phải không tức giận sao..."
"Ồ? Bản thần vì sao lại tức giận? Đi thôi, ta dẫn ngươi đi Bính."
Không bao lâu, Lý Trường Thọ dẫn thư sinh tới một chỗ phụ cận quốc đô Thương bộ tộc, đưa tay điểm vào cái trán của thư sinh, làm cho thư sinh thấy được khí vận bàng bạc ngưng tụ ở nơi đây.
"Nơi này chính là Bính, nơi đây chính là chỗ hội tụ khí vận Nhân Tộc, nếu ngươi chăm chỉ tu hành ở chỗ này, ngày khác chưa chắc đã không thể tham gia các lớp học tiên, chuyển sang làm chính thần."
Thư sinh không khỏi sững sờ, tràn đầy cảm động nhìn Lý Trường Thọ, thấp giọng nói: "Đại nhân, ngài, lòng dạ của ngài thật sự còn rộng lớn hơn so với biển cả, ta đã quấy rầy chuyện tốt của ngài, nhưng ngài vẫn..."
Lý Trường Thọ vẫn cứ híp mắt cười, chậm rãi quay đầu: "Nhưng bây giờ, ta đã đổi ý."
"Hở?"
Thế là, sau hai canh giờ.
Trong một ngọn núi hoang vắng nào nó ở phía đông nam Nam Thiệm Bộ Châu, có một con sông quanh co và một vài thôn xóm ít người.
Một thư sinh nào đó đứng thất thần dưới sông…
Hơi ấm từ “ấn tỉ” to bằng ngón tay cái trên tay lại không thể sưởi ấm trái tim y.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thần sông của con sông này, hi vọng ngươi cố gắng tạo phúc một phương, điều vận nước sông, chống thiên tai phòng hạn, đợi công đức của ngươi viên mãn, tự nhiên có thể thăng cấp. "
Đúng lúc này, ấn tỉ kia lóe ra ánh sáng yếu ớt, một cây cầu gỗ đơn sơ được xây dựng bắt ngang qua sông, lại ngưng tụ thành một miếu thờ lớn chừng bàn tay ở dưới chân cầu.
Thần sông Nhân Tộc mới tấn thăng nào đó lúc này im lặng, hai hàng nước mắt chảy ra, trong đáy lòng thở dài một tiếng.
"Dù sao, ta cũng không phải là ác thần gì. "
...
Bên trong miếu Hải Thần, Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ đã chạy đến, giao ngọc phù cho Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Để thuận tiện cho việc giao tiếp và không gây nhầm lẫn cho Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Lý Trường Thọ thu hồi một cỗ người giấy, mỉm cười giới thiệu chiến pháp bên trong ngọc phù này.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân trầm giọng nói: "Cũng không biết nên cảm ơn sư đệ như thế nào."
"Ầy, việc nhỏ, việc nhỏ." Lý Trường Thọ mỉm cười xua tay, sau đó liền nghĩ đến chính mình vừa rồi...
Không nhịn được thở dài, ngồi ở kia ngây người một hồi.
Thật sự, loại tình huống đó rất khó gặp được.
Không khí thân thiết, tình cảm dâng trào, ánh sáng hài hòa, hơn nữa còn có chủ đề xúc động trái tim lẫn nhau, thực sự có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà.
Lý Trường Thọ cũng không tính toán những chuyện này, chỉ là đột nhiên gặp cảm giác như vậy, liền tùy theo cảm giác mà bước tiếp.
Tên gia hỏa kia không phải lựa chọn rất khó khăn sao? Làm sao lại!
Lời thô tục Nhân Giáo.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân hỏi: "Thế nhưng là có chuyện gì khó xử?"
"À, cũng không có." Lý Trường Thọ vội nói: "Chỉ là vừa mới cáo biệt cùng với Vân Tiêu tiên tử, trong đáy lòng có một chút không nỡ, khiến cho sư huynh chê cười."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân lộ ra một chút mỉm cười, nói: "Ta thật sự cũng có mấy phần ghen tị với ngươi và Vân Tiêu sư tỷ, nếu là hai tình tương hợp, tự nhiên mỹ mãn."
"Cảm ơn lời nói tốt đẹp của sư huynh." Lý Trường Thọ chắp tay một cái, ý nghĩ trong đáy lòng có một chút chuyển động, lại thở dài: "Sư huynh thế nhưng có nghe được tin tức? Sự tình Hồng Liên kia vào Ngọc Hư Cung."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân nói: "Thế nhưng dã xảy ra chuyện sai lầm gì?"
"Không sai." Lý Trường Thọ cau mày nói: "Sau khi xóa sạch tàn hồn của Minh Hà lão tổ, Thông Thiên sư thúc muốn dùng Hồng Liên kia trấn áp giáo vận Tiệt Giáo, nhưng Hồng Liên không chịu nổi, trực tiếp vỡ nát..."
"Ồ?" Ngọc Đỉnh Chân Nhân bấm ngón tay suy tính, lại nhíu mày trầm tư một hồi, nói: "Như thế xem ra, kiếp nạn của Tiệt Giáo, viễn siêu suy nghĩ của chúng ta."
"Ta cũng có dự cảm như vậy..." Lý Trường Thọ xoay chuyển lời nói, hỏi: "Lúc Hồng Liên kia bị Minh Hà lão tổ hủy đi, sinh ra ba khoả hạt sen, một khoả tại Tây Phương Giáo, một khoả tại Tiệt Giáo, ta đều đã tận mắt nhìn thấy. Sư huynh có nghe nói, năm đó là ai lấy đi khoả hạt sen Hồng Liên thứ ba?"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân hỏi ngược một câu: "Ngươi hẳn là hoài nghi, có người động tay chân ở trên hạt sen?"
"Không sai." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Thủy chung là không thể loại trừ khả năng như vậy, chúng ta đến nay còn chưa biết, người gieo hạt sen ở dưới Huyết Hải, rốt cuộc là thần thánh phương nào."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân trầm giọng nói: "Bốn vị cao thủ từng hiện thân ngày đó kia?"
"Ta vốn cũng cho là như vậy, nhưng ẩn ẩn cảm thấy cũng không phải là như vậy!" Lý Trường Thọ đứng dậy, chậm rãi đi mấy bước: "Việc này có quan hệ trọng đại. Giả sử nếu thật sự có người cố ý an bài việc này, lại không phải là địch nhân chúng ta biết bây giờ, ý đồ của đối phương...không thể không phòng."
"Đại kiếp chính là thời buổi rối loạn, sư đệ bây giờ ở vào chính giữa Tam Giáo, tự nhiên phải bảo trọng nhiều." Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng đứng dậy, chắp tay một cái đối với Lý Trường Thọ, nói: "Bây giờ bần đạo sẽ trở về dạy bảo Tiễn Nhi. Sự tình có quan hệ đến cha mẹ Tiễn Nhi, vẫn là sắp xếp như ban đầu?"
"Không sai." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Lương đống Thiên Đình sau này, liền hoàn toàn dựa vào sư huynh dạy bảo."
"Tốt." Ngọc Đỉnh Chân Nhân mỉm cười gật đầu, để ngọc phù vào bên trong tay áo, cùng với Lý Trường Thọ vái chào lẫn nhau, cưỡi mây rời đi.
Đưa tiễn Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Lý Trường Thọ đứng yên một hồi ở phía trước bức vẽ của Thông Thiên Giáo Chủ.
Người nắm giữ khoả hạt sen Hồng Liên thứ ba...
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ xẹt qua từng cảnh tượng, hai chữ Xiển Tiệt không ngừng xoay quanh trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng cười khẽ, thân hình chui xuống đất, biến mất không thấy gì nữa.
Hải Thần Giáo bây giờ đã không cần hắn làm cái gì, có một bộ cơ cấu tuyển chọn và huấn luyện thần sứ.
Phụ thân của Hùng Linh Lỵ - Hùng lão tam bây giờ cũng đạt được không ít thọ nguyên, lại có công đức hộ thân, chuyện này khiến cho Lý Trường Thọ tạm thời không cần quan tâm sự tình Hải Thần Giáo nhiều.
Về phần cải cách giáo dục Hải Thần Giáo...
Vẫn là quên đi, chỉ chớp mắt nữa chính mình liền sẽ từ Thuỷ Thần tấn thăng làm Tinh Quân.
Đợi Công Đức Kim Thân của chính mình viên mãn, Hải Thần Giáo này liền giao cho Long Tộc xử lý.
Bản thể của Lý Trường Thọ lặng lẽ quy về Tiểu Quỳnh Phong, liếc nhìn Linh Nga đang cảm ngộ tu hành trong mật thất dưới đất, liền đi đến thư phòng chỉnh lý sự tình "Tiên Minh" cùng với "Lâm Thiên Điện".
Lần chỉnh lý này phải mất từ ba đến năm ngày.
Ngày hôm đó ngọc phù truyền tin của Lý Trường Thọ nhẹ nhàng chấn động, lại là Bạch Trạch theo như hắn nói, sau khi chạy về Lâm Thiên Điện, hồi âm báo tin bình an cho Lý Trường Thọ —— lúc Lý Trường Thọ rời khỏi Bích Du Cung, Kim Sí Đại Bằng liền bị hắn lệnh trở về Phủ Thủy Thần Thiên Đình, Bạch Trạch tự trở về ba ngàn thế giới giấu kín.
Dù sao cũng là lão thụy thú, ở trên phương diện đi đường này tất nhiên là tương đối chuyên nghiệp.