Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1085 - Chương 1085.

Chương 1085. - Chương 1085. -

Mộc Công đứng dậy, các tiên thần Thiên Đình, Long Vương, Diêm Quân, đồng thời nâng chén kính Ngọc Đế Vương Mẫu.

Mộc Công hô to: "Chúc mừng bệ hạ được lương thần tương trợ, nguyện Thiên Đình trường sinh, Tam Giới an bình."

Chúng tiên thần cùng nhau la lên: "Phúc đức của bệ hạ, trải rộng tiên phàm!"

Ngọc Đế rót rượu vào chén, đứng dậy nâng ba chén cùng với tiên thần Thiên Đình, mặc dù lúc này đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được tràn đầy hào hùng.

Chúng đệ tử đại giáo cùng với mấy vị đại năng ở bên cạnh nhìn, thấy được uy thế Thiên Đình, bây giờ đã là không thể đỡ.

Sau đó, Lý Trường Thọ đi trở về chỗ ngồi, tiên tử phụng dưỡng ở bên cạnh vội vàng đưa tới chén tiên nhưỡng thứ hai.

Lý Trường Thọ bưng rượu giơ cao, bước nhanh đi đến bên cạnh đài cao, cúi đầu thật sâu đối với Lão Quân.

"Chén rượu thứ hai này, đệ tử cả gan kính Lão Quân. Đệ tử tu chính là thanh tĩnh vô vi chi đạo lão sư truyền lại, đi là con đường âm dương hòa hợp. Nếu như không có đạo này, nào có quả này? Đệ tử có thể đi đối mặt với rất nhiều hung hiểm, đều nhờ vào danh tiếng của lão sư. Đệ tử có thể có đạo hạnh như ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào lão sư truyền đạo thụ nghiệp. Mỗi lần trong lòng đệ tử có nghi ngờ, không rõ, hoang mang, tất cả đều là được lão sư chỉ điểm sai lầm, giải hoang mang cho đệ tử. Lão Quân ngài không cần cầm chén, đệ tử trò chuyện tỏ tâm ý."

Nói xong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Lão Quân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Ngươi vẫn luôn rất tốt."

Ấm áp chảy xuôi trong đáy lòng Lý Trường Thọ, lại cúi đầu bái ba bái, trở về chỗ ngồi cầm rượu, đi sang một bên khác.

Chén thứ ba, kính Huyền Đô Đại Pháp Sư.

Chén thứ tư, kính Đại Vũ Đế Quân, mấy vị tiền bối đại năng.

Chén thứ năm, kính Mộc Công cùng với các vị chính thần.

Chén thứ sáu, kính Xiển Giáo, các vị sư huynh sư tỷ Tiệt Giáo.

Mỗi một chén đều có một phen lời nói "Xuất phát từ nội tâm", đối với Đại Pháp Sư tất nhiên là tràn đầy lòng biết ơn và cảm kích, đối với các vị sư huynh sư tỷ đã giúp đỡ mình, cũng không tiếc lời ca ngợi.

Lời nói và việc làm đều có hạn độ, chạm đến tán dương là thôi.

Những vấn đề liên quan đến việc mời rượu, cách cư xử của hắn đều lịch sự và không gò bó, hắn không có cảm giác kiêu căng, và không làm cho mọi người cảm thấy thế tục lõi đời.

Chỉ là một phen mời rượu, vài đoạn lời nói, Lý Trường Thọ đã diễn giải hai chữ "chu toàn" một cách sinh động và chân thực, làm cho trong đáy lòng không ít tiên thần nổi lên cùng một loại cảm khái:

Chính mình thật sự không làm được.

Thái Bạch Trường Canh, chẳng trách có thể được Thánh Nhân mạnh nhất coi trọng.

Chén rượu thứ bảy, Lý Trường Thọ lại là đi xa hơn một chút, đi vào trong góc, đứng ở trước người Ngao Ất, Biện Trang, Kim Sí Đại Bằng, nâng chén đối với ba người bọn hắn.

Ba tiểu tướng Thiên Đình lại là có một chút kinh ngạc, vội vàng bưng chén rượu.

Trong mắt Ngao Ất lóe ra ánh sáng, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, hết thảy tự nhiên không cần nhiều lời.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Kim Sí Đại Bằng tràn đầy xúc động, cúi đầu thở dài, lại có một chút vành mắt phiếm hồng.

Vẫn là Biện Trang, người ghi chép Thiên Đình nổi tiếng này, cười nói một câu: "Tinh Quân ngài đã quá đề cao mấy người chúng ta...chúng ta tự lo được, ngài cứ tùy ý, tùy ý."

Mời xong chén thứ bảy, Lý Trường Thọ liền về chỗ ngồi, nhàn nhạt hành lễ đối với Ngọc Đế, ngồi ở bên người Vân Tiêu.

Ngọc Đế hiểu ý, đứng dậy, đầu tiên là một câu: "Thiên Đình cất bước gian nan, một đường đủ kiểu hiểm trở, trái phải đều là hung ác, hoàn toàn dựa vào Lão Quân trấn áp, mới có cục diện như ngày hôm nay. Các vị ái khanh, theo ta cùng nhau kính Lão Quân một chén này!"

Vương Mẫu cùng với chúng tiên thần Thiên Đình đứng dậy một lần nữa, cùng nhau mời rượu đối với Lão Quân.

Lão Quân mỉm cười gật đầu, cũng không có quá nhiều biểu thị.

Một chén uống xong, Ngọc Đế tâm tình thoải mái, khóe miệng chưa ngừng ý cười.

Đông Mộc Công đứng dậy khởi bẩm: "Bệ hạ, nhóm thường nga chuẩn bị đã lâu, phải chăng để các nàng hiến múa, ăn mừng Thái Bạch Tinh Quân thăng nhiệm?"

"Chuẩn!"

Đông Mộc Công làm thủ thế, bên cạnh lập tức bay tới nhạc khúc vui sướng.

Mặt đất do ngọc thạch lát thành dát một tầng sương trắng, hai vị thường nga chân thành đi đến, cúi đầu hành lễ đối với Ngọc Đế, Vương Mẫu, lúc đứng dậy đã đổi thành dáng múa...

Lý Trường Thọ ôm tâm thái nghiên cứu học thuật nhìn ra ngoài một hồi, lại quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu.

"Ừm?" Vân Tiêu nhẹ nhàng hơi chớp mắt, trong đáy mắt mang theo vài phần hiếu kỳ.

Lý Trường Thọ cười bưng chén rượu lên, nhỏ giọng nói: "Chén thứ tám có thể mời ngươi hay không?"

Vân Tiêu dùng ngón tay nhỏ nhắn nâng chén rượu trước mặt lên, bên cạnh có tiên tử phụng dưỡng vội vàng rót rượu cho Vân Tiêu.

Vân Tiêu ôn nhu hỏi: "Sao lại muốn mời ta? Thế nhưng là có lời gì muốn nói sao?"

"Chén này khác biệt với chén thứ bảy!" Trong mắt Lý Trường Thọ tràn đầy cảm khái, ấm giọng nói: "Bảy chén trước đây, mời chính là mọi việc quá khứ, mời chén này, là tương lai của ta và ngươi. Nguyện vạn ngàn năm sau, ta và ngươi vẫn cùng uống cùng vui như cũ."

Vân Tiêu ánh mắt lưu luyến, sóng mắt nhẹ dạng, nhẹ nhàng chạm chén cùng với Lý Trường Thọ, nâng chén, che tay áo, uống một hơi cạn sạch.

Không ít cao thủ Tiệt Giáo bên cạnh, thuần thục lấy ra ngọc phù ngọc giản, ghi xuống những lời này, các tiên nhân Xiển Giáo nhìn có chút sững sờ.

Ngọc Đế cùng với Vương Mẫu liếc nhìn nhau, từng người lộ ra mấy phần mỉm cười.

Vương Mẫu lại nói: "Bệ hạ, ngày hôm nay là một sự kiện quan trọng hiếm có, sao không đi mời Nguyệt Trung Hằng Nga đến đây, tặng một bài múa cho Trường Canh ái khanh?"

Ngọc Đế truyền âm nói: "Chuyện này không tốt lắm đâu? Vân Tiêu tiên tử thế nhưng là ở đây."

Vương Mẫu khẽ nhíu đôi mi thanh tú, ánh mắt mang theo thâm ý.

Ngọc Đế cái hiểu cái không, nhưng luôn cảm thấy sư muội làm như vậy nhất định có ẩn ý, lập tức liền hắng giọng, gọi Mộc Công tới nói việc này.

Mộc Công lại nói: "Bệ hạ, Hằng Nga tiên tử hình như có lời thề trói buộc, không có cách nào rời khỏi Thái Âm Tinh."

"Lời thề vốn là lực lượng Thiên Đạo." Ngọc Đế nói: "Ý chỉ của ta tự nhiên có thể giải."

"Vâng." Mộc Công lại không nghi ngờ, cúi đầu trả lời, vội vàng cưỡi mây tiến đến Thái Âm Tinh.

Trong ca múa, bắt đầu có tiên thần không ngừng đi lại, rốt cuộc bắt đầu khâu thu lễ công khai mà Lý Trường Thọ chờ mong đã lâu.

Hành động trước nhất chính là tiên nhân Xiển Giáo Xích Tinh Tử, cầm một chiếc hộp gấm đến trước mặt Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ đứng dậy từ chối vài câu, tiếp nhận hộp gấm này, cũng không mở raxem.

Sau đó, các lộ tiên thần theo trình tự đi về phía Lý Trường Thọ, nên tặng lễ thì tặng lễ.

Lễ của tiên thần Thiên Đình, bọc bên ngoài là tinh xảo nhất, nhưng rất khó có bảo vật gì.

Lễ của tiên nhân hai giáo, bọc bên ngoài đều là vô cùng đơn giản, nhưng tiên quang mờ mịt, bảo quang bắn ra bốn phía, đều là vật phi phàm.

Bình Luận (0)
Comment