Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1161 - Chương 1161.

Chương 1161. - Chương 1161. -

"Khoan đã!" Liền nghe một tiếng quát nhẹ, trong mây có hình bóng thanh long hiện lên, Ngao Ất hạ xuống từ trên trời, ngăn ở trước mặt Độ Ách Chân Nhân.

Độ Ách Chân Nhân vái chào, vội nói: "Vị Thiên Tướng này, bần đạo là Côn Luân Sơn Bát Bảo Động Độ Ách, chính là tổ sư của Độ Tiên Môn, nghe nói Độ Tiên Môn bị nạn, chạy đến nhìn."

"Chân Nhân không cần giữ lễ tiết, vãn bối tất nhiên là nhận biết Chân Nhân." Ngao Ất ôm quyền hành lễ, đầu tiên là thở dài, thấp giọng nói: "Còn xin Chân Nhân nén bi thương, Vô Ưu Chưởng Môn vì bảo hộ đệ tử bên trong môn phái, cưỡng ép thiêu đốt nguyên thần, thôi thúc thần thông, cuối cùng kiệt lực mà chết, Giáo Chủ ca ca nhà ta tới chậm nửa bước. May mắn, đại bộ phận đệ tử trong môn, đều được Ly Địa Diễm Quang Kỳ bảo vệ, tuy có tử thương, nguyên khí vẫn còn. Giáo Chủ ca ca đã ra lệnh vãn bối đóng giữ ở chỗ này ba trăm năm, giúp Độ Tiên Môn vượt qua đoạn thời gian này. Vãn bối cũng đã mời mấy vị trưởng lão Viễn Cổ cảnh giới Đại La trong tộc tới, để đảm bảo nơi đây không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Nghe vậy, Độ Ách Chân Nhân tràn đầy lo lắng. Y há to miệng, lại chỉ có thể thấp giọng thở dài, cười khổ nói: "Thật sự, thật sự...Vô Ưu có mong nhớ tiếc nuối gì không?"

"Vô Ưu Chưởng Môn không có tiếc nuối." Ngao Ất nói: "Chân Nhân không cần quá mức thương tâm, chân linh tàn hồn của Vô Ưu Chưởng Môn đã được Giáo Chủ ca ca bảo vệ, đưa vào bên trong Lục Đạo Luân Hồi Bàn an dưỡng. Ngoại trừ hơn trăm môn nhân hồn phi phách tán chỉ còn lại chân linh trốn vào Địa Phủ, các hồn phách khác có thể cứu, Giáo Chủ ca ca đều đã an bài thỏa đáng. Có Đại Đức Hậu Thổ đích thân ra tay tăng lên tư chất cho Vô Ưu Chưởng Môn, trên Sinh Tử Bộ cũng đã định ra chỗ y luân hồi đời sau. Nguyện vọng sau cùng của Vô Ưu Chưởng Môn, chính là sau khi chuyển thế còn có thể bái nhập môn hạ của Chân Nhân, làm đệ tử của Chân Nhân, không biết Chân Nhân có thể đáp ứng không?"

"Đáp ứng, đáp ứng, sao có thể không đáp ứng?" Sắc mặt của Độ Ách Chân Nhân dễ nhìn hơn rất nhiều, cau mày nói: "Đã khiến Trường Canh sư huynh...khiến Tinh Quân đại nhân phí tâm."

"Giáo Chủ ca ca nhà ta còn có hai chuyện muốn hỏi Chân Nhân, Chân Nhân nhưng nguyện buông xuống một ít da mặt, giúp Nhân Giáo trút cơn giận, giúp Vô Ưu Chưởng Môn cùng với chúng môn nhân đệ tử chết đi đòi một công đạo?"

"Nguyện ý!" Độ Ách Chân Nhân bưng phất trần, định tiếng nói: "Đừng nói là ném chút da mặt, nếu như Nhân Giáo có việc cần, Tinh Quân đại nhân có việc cần, có thể giúp đồ đệ nhi báo thù rửa hận, coi như là cái mạng này không thèm đếm xỉa thì lại như thế nào? Tướng quân, không biết Tinh Quân đại nhân có chỉ thị gì?"

"Chân Nhân trước tiên hiện thân ở trong môn, xác định một vị trưởng lão tạm thay chức Chưởng Môn Độ Tiên Môn. Còn có, Giáo Chủ ca ca đã cố ý dặn dò, Lý Tĩnh có khí vận tương đối cao trong môn kia ở bên trong đại chiến trước đây, dùng cảnh giới Chân Tiên trì hoãn một vị cường địch Kim Tiên một hồi lâu, có hi vọng trong tương lai, còn xin Chân Nhân bồi dưỡng kẻ này nhiều hơn. Chuyện thứ hai...còn xin Chân Nhân đưa lỗ tai."

Như thế như thế, như vậy như vậy.

Ngao Ất nói một hồi, Độ Ách Chân Nhân lộ vẻ mặt giật mình, lúc này liền định thanh đáp ứng.

Rất nhanh, Độ Ách Chân Nhân đi vào bên trong Độ Tiên Môn, an ủi chúng môn nhân trưởng lão, cũng chỉ định một vị trưởng lão cảnh giới Thiên Tiên hậu kỳ tạm đảm nhiệm chức vị Chưởng Môn.

Lại chữa thương cho hắc kỳ lân, thu Lý Tĩnh làm đệ tử chính thức lại động viên ngợi khen một phen, liền vội vàng rời khỏi Độ Tiên Môn.

Sau đó, Độ Ách Chân Nhân chạy về Côn Luân Sơn, ấn theo kế hoạch của Lý Trường Thọ, bắt đầu một trận động tĩnh khá lớn...

Một khóc hai nháo ba không sống.

Vừa mới nửa ngày, Độ Ách Chân Nhân gào khóc tại Côn Luân Sơn, sự tình đệ tử Quý Vô Ưu chết thảm, cùng với tin tức sơn môn Tây Phương Giáo bị đập, bắt đầu truyền bá tại các nơi Ngũ Bộ Châu và ba ngàn thế giới.

Độ Ách Chân Nhân tạo thế bốn năm ngày, khóc trong năm trận tiên yến, sáu lần tiên hội, bảy chén trà nhỏ, khiến cho không ít bạn tốt lòng tràn đầy căm phẫn.

Lại qua ba bốn ngày, khi sự nhiệt tình đối với vấn đề này đã vơi đi một chút, Độ Ách Chân Nhân hô to tôn hào của Thái Thanh Thánh Nhân, cưỡi mây phóng tới Linh Sơn.

Có hơn mười mấy vị bạn tốt của Độ Ách Chân Nhân ngăn cản thuyết phục, khuyên Độ Ách Chân Nhân đừng có xúc động, đi đến Linh Sơn không khác gì lấy trứng chọi đá.

Ở phía trên Linh Sơn, chúng lão đạo càng là khẩn cấp thương nghị, mấy vị Phó Giáo Chủ sầu đến rụng tóc...

Một vị đệ tử của đệ tử ký danh Thánh Nhân Nhân Giáo chết, Thái Bạch Tinh Quân Lý Trường Canh chính là không nói hai lời, trực tiếp đập sơn môn bọn họ.

Như vậy nếu Độ Ách Chân Nhân chết tại Linh Sơn bọn họ, Giáo Chủ Nhân Giáo chẳng phải là sẽ đích thân đến? !

"Chuyện này là sao? Độ Tiên Môn nho nhỏ kia bị tấn công, có liên quan gì cùng với Linh Sơn chúng ta? Thuỷ Thần hắn tra cũng đều không tra, hỏi cũng không hỏi, biện cũng đều không biện, trực tiếp phá hủy sơn môn chúng ta, miệng lưỡi trong Hồng Hoang Tam Giới liền nhắm ngay vào chúng ta! Thuỷ Thần hắn có nửa điểm bằng chứng là chúng ta làm?"

"Lúc này nói lời căm phẫn thì có ích lợi gì? Trước đây vì sao không đứng ra nói?"

"Đây không phải là không kịp phản ứng sao, ai cũng biết một thân thần thông của Thủy thần nằm ở trên miệng, ai biết được lần này hắn lại trực tiếp động thủ?"

"Vị Độ Ách đạo nhân này đang làm cái gì?"

Một lão đạo có một chút kỳ quái nói thầm một tiếng, chúng lão đạo Linh Sơn cùng nhau nhìn về phía trên mây ngoài núi.

Đã thấy Độ Ách Chân Nhân khuyên chúng bạn tốt của chính mình lui về, trực tiếp rơi xuống giữa sườn núi Linh Sơn, đồng dạng rơi vào trên bậc thang vàng.

Lúc này những bậc thang này còn có từng đạo khe hở, tất nhiên là bị một thương của Lý Trường Thọ đập ra.

Nhưng đại môn kia, đã là trong thời gian ngắn nhất trở về hình dáng ban đầu.

【 Chỉ cần chữa trị thật nhanh, liền có thể xem như không có chuyện phát sinh. 】

Đông đảo lão đạo Linh Sơn cùng nhau tiến về phía trước, lần này thấy tới chính là Độ Ách Chân Nhân, hơn nữa ở sau lưng Độ Ách Chân Nhân cũng không có uy áp Thánh Nhân gì, bọn họ cảm thấy rằng thời tiết đã quang đãng, mưa đã tạnh, đã tới phiên chính mình.

"Chỉ cần Độ Ách Chân Nhân tới gần sơn môn, trước hết cho y một đòn phủ đầu!"

Đúng lúc này, Độ Ách Chân Nhân dừng bước, cách sơn môn Linh Sơn còn có một khoảng cách, đứng tại bên trên nấc thang kia, ngửa đầu thở dài.

"Đồ nhi! Sư phụ vô dụng!"

Trên đỉnh đầu chúng lão đạo Linh Sơn toát ra từng dấu chấm hỏi.

Độ Ách Chân Nhân lại hô: "Đồ nhi, vi sư vô dụng!"

Hai tiếng qua đi, Độ Ách Chân Nhân đã là lấy lại tâm tình, trong hai mắt lấp lóe lệ quang, đúng là không nhịn được nước mắt vẩy trời cao, quả thực là làm người nghe rơi lệ, người gặp thương tâm.

Bình Luận (0)
Comment