Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1190 - Chương 1190.

Chương 1190. - Chương 1190. -

Hư Bồ Đề vào giờ phút này là thật sự thảm.

Đạo tâm bị Lý Trường Thọ gieo chủng tâm ma, đạo thể còn bị từng tầng từng tầng giam cầm, nguyên thần bị khắc lên phù lục Thượng Cổ tùy thời có thể dẫn nổ, đến bây giờ còn chưa thể khôi phục một chút ý thức...

Ở bên ngoài quả cầu, năm thân ảnh lẳng lặng đứng thẳng, thuần một sắc nam tiên.

Ba vị tiên tử Tiệt Giáo Vân Tiêu, Bích Tiêu cùng với Kim Linh, cùng với Phượng Tộc đại tỷ Khổng Huyên, lúc này đang tụ tại bên cạnh đầm nước cách đó không xa, ngồi trên nệm êm, cười cười nói nói, quanh người nổi lên mây mù nhàn nhạt, làm cho nhóm nam tiên bên kia không dám nhìn nhiều.

Rất rõ ràng, chủ đề bên kia đã là chệch hướng chuyện hôm nay.

Khổng Tuyên nguyên bản cũng không muốn có quá nhiều gặp gỡ cùng với tiên nhân Tam Giáo, lại là không có cách nào từ chối lời mời nói chuyện phiếm của Vân Tiêu.

Dù sao các nàng còn có một mối liên hệ khác —— chuẩn chị em dâu.

Triệu Công Minh tiến về chỗ đầm nước liếc nhìn, ánh mắt lại rơi vào bên trên pháp bảo quả cầu trước mặt, nhìn hai thân ảnh một ngồi, một nằm bên trong quả cầu, thầm nói: "Các nàng ở bên kia sẽ nói những gì?"

"Qua đó hỏi một chút không phải sẽ biết?" Đa Bảo tức giận nói một câu, trên mặt hơi mập vẫn như cũ mang theo một chút phiền muộn.

Trước đó chờ mong lâu như vậy, cuối cùng bắt đầu hành động, y lại là nửa điểm cảm giác kích thích cũng không cảm thấy...

Trực tiếp động thủ chính là Kim Linh cùng với Khổng Tuyên, mở khe hở không gian, bố trí trận pháp các nơi chính là Vân Tiêu cùng với Triệu Công Minh. Thủ hộ mấy tòa đại trận na di trung chuyển, cũng là Bích Tiêu, Vân Trung Tử, Thái Ất Chân Nhân, thậm chí là hóa thân Ngọc Đế!

Y đường đường là Đại sư huynh Tiệt Giáo, đệ tử Thông Thiên Giáo Chủ yêu thích nhất, ngay ở tiểu thế giới u lãnh, vắng vẻ, không chút khói người này, ngồi ghẻ lạnh mấy ngày!

Được đặt cho một cái tên rất hay: Thủ hộ nơi mấu chốt nhất.

Trên thực tế chính là trông bãi!

Nếu không phải Đa Bảo đạo nhân y có nhiều bảo vật, tùy tiện cầm một món pháp bảo ảo cảnh phát huy một chút tác dụng, Đại sư huynh Tiệt Giáo y, lần này liền sẽ thật mất mặt...

Đa Bảo hỏi một tiếng: "Trường Canh vì sao không trực tiếp giết người này? Hư Bồ Đề này trước đây, không phải đã đối nghịch mấy lần cùng với Trường Canh và Thiên Đình?"

Hóa thân Ngọc Đế Thuyên Động cười nói: "Việc này Trường Canh...khục, Thái Bạch Tinh Quân đã từng giải thích cho mạt tướng, Hư Bồ Đề lúc này sống hữu dụng hơn so với giết."

Bốn vị nam tiên Đạo Môn bên cạnh, lập tức quăng tới ánh mắt thiện ý.

Vẫn là đừng có vạch trần.

Ngọc Đế ra ngoài một lần cũng không dễ dàng, điểm phá thân phận này không chỉ có thể làm cho Ngọc Đế xấu hổ, mấy người bọn hắn cũng phải cúi đầu gọi sư thúc, bệ hạ.

"Việc này bần đạo ngược lại là có biết đôi chút." Thái Ất Chân Nhân khoanh tay, giải thích: "Lần này chủ yếu vẫn là chính Hư Bồ Đề đụng vào trên lưỡi kiếm. Xiển Giáo chúng ta có một hậu bối rất được Trường Canh coi trọng, bị vị Hư Bồ Đề này dùng bí pháp thần niệm mê hoặc, vừa vặn bị bần đạo cùng với Trường Canh gặp được, đây bất quá là chuyện phát sinh vào hơn hai mươi ngày trước. Trước đây Hư Bồ Đề mặc dù đối nghịch cùng với Thiên Đình, tính kế Thiên Đình mấy lần, nhưng đằng sau cũng coi như bị Thiên Đình trả thù, tự thân có một chút chật vật, hai bên cũng coi như hòa nhau. Lần này Trường Canh xuất thủ, thuần túy chính là bởi vì sự tình của vị hậu bối kia."

Triệu Công Minh ngạc nhiên nói: "Hậu bối nào?"

Vân Trung Tử lại nghĩ đến điều gì, mặt lộ vẻ giật mình, hỏi: "Có phải là cháu trai của Ngọc Đế?"

Thuyên Động ở bên cạnh nháy mắt mấy cái, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

"Không sai." Thái Ất Chân Nhân bình tĩnh cười cười.

Thái Ất bên ngoài cười bình tĩnh, trong đáy lòng lại tránh không được có một chút thấp thỏm, dù sao Trường Canh cũng không nói, việc này phải chăng có thể nói cho người khác.

Vạn nhất chính mình nói nhiều, làm hỏng an bài của Trường Canh, ảnh hưởng đến cơ duyên của Dương Tiễn sư điệt, như vậy sẽ không hay.

Bản thân y ngược lại là không sợ Trường Canh, cùng lắm thì chính là một câu "Ngọc Đỉnh cứu ta".

Thái Ất Chân Nhân liếc nhìn Thuyên Động, cười nói: "Trường Canh vì bồi dưỡng Dương Tiễn thành thần tướng Thiên Đình, những năm này vẫn luôn thừa nhận bêu danh không nên có, lại để trong đáy lòng Dương Tiễn có nhiều oán hận. đối với hắn. Dùng chấp niệm như vậy, đốc thúc Dương Tiễn liều mạng tu hành, các vị có biết, Dương Tiễn sư điệt mất bao lâu để bước vào cảnh giới Thiên Tiên? Không đến trăm năm. Lại là một đám cảnh giới đột phá mà đến, không có nguyên thần đạo phi thăng, Dương Tiễn sư điệt mỗi ngày đều đang rèn luyện nhục thân, không có một chút lười biếng nào."

Ánh mắt của Thuyên Động có phần hơi xúc động.

Đa Bảo đạo nhân hai mắt tỏa sáng, cười nói: "Tính cách của vị Dương Tiễn sư điệt này, chắc hẳn là vô cùng cứng cỏi."

"Đứa nhỏ này xác thực hết sức xuất sắc, bất quá các vị vẫn phải bảo mật đối với chuyện này, đừng làm hỏng an bài của Trường Canh sư đệ." Thái Ất Chân Nhân hiếm khi đứng đắn một lần, tiếp tục nói: "Hư Bồ Đề này chính là nhắm ngay vào thân phận cháu trai Ngọc Đế này của Dương Tiễn sư điệt, đã không phải là lần đầu tiên âm thầm mê hoặc, tự cho là làm không chê vào đâu được, kỳ thật tất cả đều ở dưới sự quan sát của chúng ta. Trường Canh vội vã động thủ đối với Hư Bồ Đề, chính là sợ Dương Tiễn bị Hư Bồ Đề kích thích ra lửa giận, kết thúc sớm【 chấp niệm tu hành 】."

Đa Bảo đạo nhân hỏi: "Vậy vì sao không trực tiếp giết Hư Bồ Đề?"

"Bần đạo tự nhiên không phải Trường Canh, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của Trường Canh?" Thái Ất Chân Nhân lắc đầu: "Có một chút ngược lại là có thể xác định, chính là Trường Canh muốn dùng thân phận của Hư Bồ Đề. Hoặc là nói, mượn miệng Hư Bồ Đề, tiếp tục kích thích Dương Tiễn sư điệt. Biến biến số nguyên bản không nhận sự chưởng khống của chính mình, hóa thành át chủ bài trong tay chính mình...đại khái, đây chính là tầng tính kế thứ nhất của Thái Bạch Tinh Quân."

"Hít hà ——" Thuyên Động sờ cằm rơi vào suy tư, lẩm bẩm nói: "Lần này, Tinh Quân đại nhân tính kế mấy tầng?"

Mấy vị tiên nhân Đạo Môn liếc nhìn nhau, từng người cười không nói.

Đa Bảo đạo nhân nhíu mày đối với Thái Ất Chân Nhân, Thái Ất Chân Nhân cười ngượng ngùng.

Thái Ất Chân Nhân y đợt này thuần túy là mưu đồ một chút chỗ tốt cho Dương Tiễn sư điệt trong tương lai, chứ không phải là vì ca ngợi Lý Trường Canh không có lương tâm!

Thái Bạch Tinh Quân, cắt ra tất cả đều là đen, đen đến thiên hoa loạn trụy, ngũ thải ban lan!

...

Tiếng cười nói, tiếng cười đùa, tiếng người nói gần gần xa xa, hết thảy đều phảng phất như mộng cảnh gặp được lúc chưa tu hành.

Hư Bồ Đề vừa mới khôi phục ý thức, trong đáy lòng chính là lộp bộp một tiếng, tiên thức bị giam cầm, lục thức bị phong cấm, phía trên nguyên thần bị khắc từng đạo đường vân huyết sắc...

Bình Luận (0)
Comment