Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1193 - Chương 1193.

Chương 1193. - Chương 1193. -

Lý Trường Thọ tất nhiên là biết, Ngọc Đế tuyệt đối sẽ không tham bảo vật gì.

Câu "hữu duyên cùng với Thiên Đình" này của y, thật ra là chỉ hai mươi tư chư thiên có thể bổ sung cho Thiên Đình, biến chín tầng trời thành ba mươi ba tầng trời.

Ở bên trong đại kiếp Phong Thần nguyên bản, diễn hóa hai mươi tư chư thiên chính là Nhiên Đăng, bù đắp chính là Phật Môn chưa xuất thế.

Nhiên Đăng nhờ vào đó đặt vững địa vị của chính mình trong Phật Môn, cũng làm cho Phật Môn có quyền lên tiếng nhất định ở bên trong Thiên Đình.

Bây giờ, hai mươi tư viên Định Hải Thần Châu này, chín thành bảy là có thể không rơi vào trong tay Nhiên Đăng, Triệu Công Minh nếu có thể ngộ ra mấu chốt nơi đây, dùng bảo vật này diễn hóa hai mươi tư chư thiên, sẽ tạo nên một cái Thiên Đình không có quá nhiều liên quan cùng với Phật Môn tương lai.

Liền tùy thuộc vào việc Triệu Công Minh nắm chắc như thế nào.

Nhưng lúc này, ở nơi đây, hóa thân Ngọc Đế Thuyên Động nói ra lời này, trong đáy lòng Triệu Công Minh liền nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.

Ánh mắt của Triệu đại gia đầu tiên là chấn kinh, kích động, sau đó chính là suy tư, do dự, sau đó biến thành quả quyết, kiên quyết...

Nếu như Ngọc Đế thu bảo vật của y, có thể cho tiên Tiệt Giáo bọn họ nhiều thêm một con đường sống ở bên trong đại kiếp, nhiều thêm một phần cơ duyên mạng sống, coi như là thực lực của chính mình tổn hao nhiều thì lại như thế nào?

Bảo vật mạnh hơn, chung quy vẫn là vật ngoài thân, cùng lắm thì về sau liền học Xiển Giáo Thái Ất có chuyện tìm Ngọc Đỉnh.

Triệu Công Minh y liền không có ai bảo vệ sao?

Vạn sự không bù được một câu "Kim Linh cứu ta"!

Vì vậy, trong lòng Triệu Công Minh run lên, giọng nói run lên, thấp giọng nói: "Nếu như tướng quân coi trọng, bảo này..."

"Lão ca!" Lý Trường Thọ ở bên cạnh thấp giọng quát nhẹ, Ngọc Đế lập tức biết được là Triệu Công Minh suy nghĩ nhiều, lúc này liền để lại bảo châu ở trước mặt Lý Trường Thọ.

Trên khóe miệng của Thuyên Động lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Công Minh lão ca chớ nên hiểu lầm, mạt tướng nói bảo vật này hữu duyên cùng với Thiên Đình, chính là bởi vì nó dường nhủ có thể khiến Thiên Đình bước lên một bậc thang cao hơn. Mạt tướng hiếm khi chinh chiến vì Thiên Đình, phần lớn là trấn thủ ở trước Lăng Tiêu bảo điện, cũng không cần dùng trọng bảo như vậy."

Mấy vị tiên nhân Tiệt Giáo cùng nhau nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Công Minh buồn bực nói: "Hạt châu này của ta, có liên hệ gì cùng với Thiên Đình?"

Lý Trường Thọ có một chút khẽ động ngón tay, hai mươi tư viên Định Hải Thần Châu bay trở về trước mặt Triệu Công Minh, chậm rãi xoay quanh một vòng.

Triệu Công Minh như có điều suy nghĩ, dường như bắt được một chút linh quang.

Mấy người ở bên cạnh cũng không dám quấy rầy nhiều, dù sao đây cũng có khả năng chính là cơ duyên của Triệu Công Minh.

Không bao lâu, Triệu Công Minh khẽ cau mày, nói: "Xem ra, bần đạo trở về phải lĩnh hội bộ pháp bảo này thật kỹ."

Trường Thọ thuận thế dẫn chủ đề ra, nâng chén với mấy vị đại năng.

Định Hải Thần Châu phải chăng có thể trở thành cơ duyên của Triệu Công Minh, kỳ thật mấu chốt nằm ở chỗ Thiên Đạo. Nếu Thiên Đạo cho chỉ điểm, hoặc là chỉ rõ tác dụng của Định Hải Thần Châu, bằng vào ngộ tính của Triệu Công Minh, tự nhiên không khó ngộ ra.

Lý Trường Thọ tuy biết phương hướng đại khái, nhưng một là không dám nói quá nhiều, thứ hai đây thủy chung là suy đoán, cho nên cũng không trực tiếp nói rõ.

Mọi thứ chạm đến là thôi, mới có thể không dính nhân quả.

Mấy vị nam tiên nâng ly cạn chén, chủ đề dịch chuyển khỏi từ bên trên đại kiếp, tiên nhân hai giáo lúc này vẫn còn có thể vui vẻ hòa thuận.

Mấy vị tiên tử cười khẽ truyền âm, Khổng Tuyên cùng với Vân Tiêu không biết đang nói cái gì, quanh người hai người nổi lên một chút đạo vận, dường như là bắt đầu cùng ngồi đàm đạo...

Lý Trường Thọ rất nhanh liền lấy ra một ít đồ chơi nhỏ, chính thức mở rộng ra đấu đại thần bài.

Thế là, phong cách rất nhanh liền biến thành tiên nhân Tam Giáo và hóa thân Ngọc Đế say rượu đánh bài, cũng may là không có lấy vị trí chính thần Thiên Đình cái gì làm tặng thưởng.

Bất giác đã trôi qua ba ngày.

Chỗ hàng ngàn tiểu thế giới này vô cùng bình ổn, có uy năng Thái Cực Đồ che lấp, lại có Thái Thanh Thánh Nhân âm thầm ra tay, tất nhiên là ổn đến chín thành.

Ngoại trừ lúc Hư Bồ Đề bị ám toán kinh động đến hai vị Thánh Nhân Tây Phương Giáo, đằng sau liền không có động tĩnh gì.

Bên kia...từ bỏ vô cùng quả quyết.

Lý Trường Thọ chuẩn bị thỏa đáng, một lần nữa tiến vào bên trong linh bảo hình cầu kia, thần niệm xâm nhập linh đài của Hư Bồ Đề, một lần nữa hóa thành bộ dáng Di Lặc.

Từ khí tức đến thần thái, lại từ động tác đến thói quen, biên độ mỉm cười, Lý Trường Thọ cố gắng kéo căng các loại chi tiết, mở miệng chính là một câu: "Rõ chưa?"

Đạo tâm của Hư Bồ Đề run lên, nguyên thần "mở mắt" một lần nữa, thần sắc đã tràn đầy mệt mỏi.

Gã lúc này chưa chú ý tới dị dạng bên trong đạo tâm của mình, ba ngày này vẫn luôn đang không ngừng suy nghĩ, cân nhắc đầy đủ, suy nghĩ những khả năng chính mình có thể nghĩ đến, cuối cùng cho ra một cái ý nghĩ lớn mật...

"Ngươi, quả nhiên là Đại sư huynh?"

Lý Trường Thọ duy trì mỉm cười như vậy, hai mắt hơi híp, "đối mặt" cùng với nguyên thần Hư Bồ Đề.

Luận trò chơi tâm lý.

Một lát sau, Hư Bồ Đề cười khổ, hỏi: "Thế nhưng là lão sư an bài?"

Bình thường mà nói, những câu hỏi lúc này đều là cạm bẫy, Lý Trường Thọ cũng không biết, Hư Bồ Đề và Di Lặc phải chăng là đệ tử của cùng một vị Thánh Nhân, dù sao thì Tây Phương Giáo cũng có đến hai vị Thánh Nhân.

Cho nên, lúc này Lý Trường Thọ vẫn như cũ chỉ là mỉm cười, nụ cười càng trở nên quỷ dị.

Hư Bồ Đề chậm rãi thở dài, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

"Đại sư huynh không giết bần đạo, nhất định là còn có địa phương muốn dùng đến bần đạo, Đại sư huynh cứ việc nói rõ. Ta và ngươi cùng là đệ tử Tây Phương Giáo, đã từng cùng tu hành tại Linh Sơn, mặc dù đã từng âm thầm đọ sức, nhưng cũng không có thù hận, bần đạo cũng nguyện xông pha khói lửa vì Tây Phương Giáo, hiệu mệnh cho sư huynh."

"Rất tốt." "Di Lặc" đưa tay phải ra.

Hư Bồ Đề ra vẻ không rõ, nhưng thấy nụ cười của "Đại sư huynh" dần dần thu liễm, đạo tâm vô thức có một chút nắm chặt.

Lại là một vòng trầm mặc, "Di Lặc" đamg muốn chậm rãi buông xuống tay phải.

Trong mắt Hư Bồ Đề xẹt qua mấy phần giãy dụa, nhưng vẫn là điểm một chỉ vào cái trán, một đạo thân ảnh màu xám tro bay ra từ chỗ mi tâm nguyên thần của gã, ngưng tụ thành một điểm sáng tối tăm mờ mịt, bị "Di Lặc" nắm chặt.

Bên trong quả cầu, cái trán của Hư Bồ Đề bay ra một giọt tinh huyết, Lý Trường Thọ dùng hai tay bóp một cái pháp ấn phức tạp, tinh huyết này trong nháy mắt ngưng kết thành huyết thạch hình giọt nước.

Pháp ấn không ngừng, từng đạo xiềng xích xuất hiện ở xung quanh huyết thạch.

Yêu Hoàng Tù Thần Quyết!

Sợi khí xám kia bay ra từ ngực đạo thể của Hư Bồ Đề, chui vào trong huyết thạch, hóa thành hư ảnh Hư Bồ Đề, bị huyết thạch giam cầm hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment