Dương Tiễn im lặng không nói gì, nhẫn nhịn không tiến hành trào phúng, không đi chửi rủa.
Như vậy chỉ có thể thoải mái nhất thời, lại không thể thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, càng không có cách nào cứu mẫu thân ra.
Thái Bạch Kim Tinh vừa hiện thân, Dương Tiễn liền cảm thấy một cỗ cảm giác áp bách khó nói lên lời, phảng phất như chính mình đang đối mặt với toàn bộ thiên khung.
Cảm giác áp bách này đến từ thực lực của bản thân Thái Bạch Kim Tinh, cũng đến từ thần quyền của Thái Bạch Kim Tinh, càng đến từ trật tự bên trong Hồng Hoang Tam Giới thiên địa mà Thái Bạch Kim Tinh đại biểu.
Cơ hồ khiến y thở không nổi.
Vào giờ phút này, trong đáy lòng Dương Tiễn xẹt qua rất nhiều tiếng mắng muốn thốt ra, đè ép phẫn cùng giận của chính mình, để cho chính mình không trở nên cuồng nộ.
"Thả mẫu thân ta ra."
Lý Trường Thọ cẩn thận phân tích tính cách Dương Tiễn biểu lộ ra lúc này, lạnh nhạt nói: "Ngươi đang xin tha?"
"Đúng." Dương Tiễn ngửa đầu nhìn chăm chú vào thân ảnh Lý Trường Thọ: "Ta đang xin tha, hãy để ta thay mẫu thân chịu nỗi khổ trấn áp, ta mặc cho các ngươi xử trí."
Lý Trường Thọ khẽ nhíu mày.
Hắn chẳng những không có cảm thấy Dương Tiễn trọng tình nghĩa như vậy là đạt "thêm điểm", ngược lại là cảm thấy hành vi Dương Tiễn dùng chính mình trao đổi con tin như vậy, thoáng có một chút "giảm điểm".
Mặc dù nếu đổi chỗ cho nhau, nếu chính mình đứng ở vị trí của Dương Tiễn, đối mặt với Thiên Đình lúc này, ngoại trừ liều mạng, cũng không thể làm được gì.
Nhưng ngoại trừ lựa chọn này, rõ ràng là còn có những lựa chọn khác...
Những dựa thế trước đó thì sao?
【 Bắt chuẩn vào điểm Thiên Đình hiện tại không muốn để cho các phương thế lực lớn đánh nhau này, coi như không cần bối cảnh đệ tử Xiển Giáo của chính mình, cũng có thể làm ầm ĩ, mượn đề tài, chụp cái mũ lớn "lấy công mưu tư" cho Thiên Đình, lấy dao động tín dự Thiên Đình làm điều kiện, uy hiếp Thiên Đình để cho chính mình đi nhìn mẫu thân một chút, sau đó phá núi cứu mẹ, đợi ván đã đóng thuyền lại thông qua tranh thủ lòng đồng tình của tiên thần Thiên Đình, chuyển đổi mâu thuẫn thành "đại quyền trong tay, một lời sinh tử" giữa Ngọc Đế và tiên thần bình thường, biến mẫu thân của chính mình thành kẻ yếu bị Ngọc Đế hãm hại, từ đó để cho chính mình đứng ở thế bất bại! 】
Như vậy mới đạt được điểm tối đa.
Dương Tiễn vào giờ phút này, lại lựa chọn nhẫn nại, áp chế xuống cơn phẫn nộ vừa rồi, cũng không dựa thế mà đi, chỉ là dùng thân phận nhi tử tới cứu mẫu thân...
Mà thôi, tính cách của mỗi cá nhân đều là khác biệt, cũng không thể yêu cầu Dương Tiễn giống như chính mình.
Dương Tiễn xem như chính mình đã thất bại ở nơi này.
Nhưng khách quan mà nói, Dương Tiễn cũng đã vượt qua bài kiểm tra một cách hợp lệ.
Đối với một thanh niên đạo sĩ hăng hái như y, khó vứt bỏ nhất cũng không phải là tính mạng, mà là ngạo ý trong đáy lòng.
Vì cứu mẹ, y xác thực đã làm được.
Vị trí quyền thần Thiên Đình, mỗi một thời kỳ cũng đều có người khác nhau tới ngồi, lúc Thiên Đình lập nghiệp là lúc hắn tới cân bằng thế lực khắp nơi, đến lúc kế thừa Thiên Đình, người kế nhiệm có nhiều thêm một chút tinh thần trách nhiệm, ít cân bằng một chút, cũng không tệ.
Không giống như hắn, hiện tại ngày ngày nhớ đến đường rút lui, chuẩn bị "xóa tài khoản" và chuồn đi sau đại kiếp Phong Thần.
Thấy Thái Bạch Kim Tinh vẫn luôn đang trầm mặc, Dương Tiễn tự giễu cười một tiếng, định mở miệng.
Lý Trường Thọ chậm rãi nói: "Nếu như thế, ta cho ngươi một cơ hội, các bộ binh tướng lui ra."
Hơn mười vị Thiên Tướng xung quanh cùng kêu lên đồng ý, mây xám đầy trời tán đi, từng vị từng vị binh tướng lui xa, bầu trời trong sáng không mây một lần nữa.
Dương Tiễn chớp động ánh mắt, nhìn chằm chằm lão thần tiên trên mây.
Lý Trường Thọ nói: "Dương Tiễn, ngày hôm nay tạm không đề cập tới sự tình phụ thân ngươi, nếu muốn cứu mẫu thân ngươi, cần ngươi trả giá thật lớn."
"Trả giá như thế nào?"
"Hiệu mệnh cho Thiên Đình, làm chiến tướng Thiên Đình."
Dương Tiễn ngẩn ra, trong mắt suýt nữa tuôn ra hỏa khí.
Bắt y bán mạng vì cừu nhân giết cha?
Thái Bạch Kim Tinh, danh xưng giết người tru tâm, y đã thật sự lĩnh giáo!
Xông vào, giết vào, máu phun ra năm bước, hồn nát ba thước!
Hỏa khí Dương Tiễn thật vất vả mới đè xuống vào giờ phút này dâng trào một lần nữa, nâng thương liền muốn vọt tới phía trước, cặp mắt kia của Lý Trường Thọ đột nhiên mở ra, trong mắt lóe lên thần quang, tay trái hạ xuống đối với Dương Tiễn.
Ở chỗ này, tất nhiên là hóa thân Lý Trường Thọ.
Dương Tiễn thấy thế giơ thương đâm lên trên, vận chuyển Bát Cửu huyền công, toàn thân lấp lánh ánh vàng sáng ngời, ánh đỏ trên cái trán lại xuất hiện, thân hình giống như chiến thần!
Chiến...
Ba!
Thân hình Dương Tiễn vừa mới bay lên lại bị chụp trở về trên mây không tốn chút sức nào!
Lý Trường Thọ ấn tay trái xuống giống như không có lực đạo gì, nhưng khi Dương Tiễn xông vào trên đường mây bị hắn phong ấn, không gian nổi lên tầng tầng gợn sóng, từng vòng từng vòng sóng xung kích nhộn nhạo giữa thiên địa.
Không ít tiên thần Thiên Đình thấy cảnh này, tâm thần lập tức nhảy một cái.
Hóa thân Ngọc Đế Thuyên Động nấp trong bóng tối "nhìn hiện trường", vào giờ phút này cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân lắc đầu, suýt nữa cười ra tiếng, Dương Thiền ở bên người Ngọc Đỉnh suýt nữa bật khóc...
Mà tiểu tiên tử nào đó vào giờ phút này vụng trộm chạy vào trong Thái Bạch Điện, đang ngồi ở bên trong ghế bành của sư huynh, nhìn một màn hiện ra trên gương đồng này, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Sư huynh mạnh mẽ như vậy từ bao giờ?
Trước đó nàng thế nhưng là vụng trộm thấy được, vị Dương Tiễn sư điệt này một đường liều chết, giao đấu với hơn mười vạn đạo binh, làm cho hải vực Đông Hải nào đó cũng đều suýt nữa thành sữa đậu nành...khục, không phải.
Dù sao, thực lực của Dương Tiễn đã là có một chút ngoài dự liệu, nhưng không nghĩ tới, vào giờ phút này lại dễ dàng bị sư huynh khuất phục như thế.
Nhớ tới đây, Linh Nga cũng không có gì vui vẻ, ngược lại là đưa tay che cái trán, trong đáy lòng phiền muộn một hồi.
Chênh lệch cùng với sư huynh càng lớn, liền đại biểu sư huynh cách Vân Tiêu tỷ tỷ càng gần.
Nếu không, kế hoạch tu hành trăm năm của Dương Tiễn, cũng để sư huynh làm cho chính mình một phần?
Chuyện này vẫn là thôi đi, sư huynh gần đây càng ngày càng bận rộn, nàng thành thành thật thật tu hành, bình ổn vượt qua Kim Tiên Kiếp, không có việc gì đánh đàn, bóp vai cho sư huynh, bị sư huynh phạt sao chép kinh văn, là được rồi.
Không thấy sao, Tiểu sư thúc biểu đạt tâm ý đối với sư huynh trước hết nhất, vào giờ phút này đã bị "sung quân biên cương".
Không thấy sao, Hữu Độc sư tỷ vẫn luôn có một chút ước mơ đối với sư huynh, mấy năm mới dám tới Thái Bạch Điện đi dạo một vòng.
Nàng có thể mỗi ngày bồi tiếp sư huynh, chơi trốn tìm cùng với bản thể sư huynh, đã là tương đối khá khẩm.
Hừ hừ, Vân Tiêu tỷ tỷ không phải cũng mấy chục năm mới gặp một lần sao...
Trong đáy lòng mang theo những ý nghĩ phức tạp này, lông mi thật dài của Linh Nga kia chớp chớp, nhìn thấy Dương Tiễn chậm rãi bò dậy trên mây, tiện tay lấy ra một đĩa trái cây khô, miệng nhỏ bắt đầu nhấm nháp...