Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1214 - Chương 1214.

Chương 1214. - Chương 1214. -

"Dạo chơi nhân gian, tất nhiên là bình yên vô sự!" Lý Trường Thọ cười nói: "Nương nương không cần mong nhớ, hóa thân thất tình lục dục vẫn luôn hoạt động ở bên trong phạm vi Thương bộ lạc. Đợi các nàng chơi nhàm chán, ta liền dẫn các nàng đến Thiên Đình tu hành."

"Làm phiền ngươi."

"Có thể làm chút chuyện vì nương nương, cũng là phúc phận của vãn bối."

Hậu Thổ lắc đầu cười khẽ, nhìn chăm chú vào thân ảnh Dương Tiễn cùng với Dương Thiên Hữu bên kia, dường như rơi vào suy tư.

Làm cho Lý Trường Thọ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Dương Tiễn cũng không can thiệp nhiều vào sự tình luân hồi của Dương Thiên Hữu, lại cũng không hỏi thăm sự tình chuyển thế thân của Dương Thiên Hữu.

Dương Thiên Hữu cuối cùng cũng đã chết đi.

Ở bên trong Lục Đạo Luân Hồi Bàn, tiễn biệt hồn phách phụ thân, Dương Tiễn quỳ lâu không đứng dậy, cũng không biết có phải là nước mắt nam nhi chảy xuống hay không.

Lý Trường Thọ tất nhiên là sẽ không bạc đãi Dương Thiên Hữu, nhờ Diêm Quân an bài thật tốt phúc nguyên phúc vận kiếp sau của y.

Mà kiếp sau là làm phàm nhân, hay là người tu hành, cũng do Dương Thiên Hữu tự chủ quyết định.

Làm cho Lý Trường Thọ cảm thấy người nhà này có một chút kỳ quái chính là, Dương Thiên Hữu lại chủ động đưa ra yêu cầu đối với Diêm Quân, che giấu hết thảy tin tức y chuyển thế, chặt đứt liên quan cùng với Vân Hoa, Dương Tiễn, Dương Thiền.

Lý Trường Thọ: "…"

Người nhà này, liền rất kỳ quái.

Bên trong Lục Đạo Luân Hồi Bàn, Lý Trường Thọ đứng ở bên cạnh đợi nửa ngày, Dương Tiễn mới yên lặng đứng dậy, thấp giọng nói: "Sư thúc... Đa tạ."

Lý Trường Thọ cười cười, mặc dù càng muốn nghe được xưng hô là "Tinh Quân".

"Đi dạo một chút nào, ta và ngươi nói chuyện phiếm một chút!" Lý Trường Thọ ấm giọng nói: "Kỳ thật ta cũng rất phản cảm, luôn có người hô hào đây là vì muốn tốt cho ngươi, tự tiện an bài mệnh đồ cho ta và ngươi. Ta cũng biết, ý kiến của ngươi đối với ta chỉ sợ là vạn năm cũng sẽ không tiêu trừ. Bất quá những điều này đều không có gì, hôm nay ta và ngươi tâm sự sự tình Thiên Đình thật kỹ."

Dương Tiễn cau mày nói: "Sự tình Thiên Đình, cụ thể có liên can gì với ta?"

"Về sau ngươi liền biết." Lý Trường Thọ lấy ra một túi cẩm nang bị cấm chế bao khỏa dày đặc ở bên trong tay áo, cười nói: "Có thể thay ta giữ gìn vật này hay không?"

Dương Tiễn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chăm chú bảo nang một hồi, tiếp nhận bảo nang.

Lý Trường Thọ nói: "Đừng có tuỳ cho người khác xem, kể cả mẹ, sư phụ và em gái của ngươi, cũng đều không thể để cho bọn họ biết được, cũng đừng tùy tiện mở ra. Vật này có quan hệ trọng đại, bên trong cũng không có bảo vật gì, chỉ là một ít lời, một ít kế sách của ta. Nếu có một ngày, ta rời khỏi thiên địa này, mà thiên địa, Thiên Đình gặp nguy nan khó có thể hóa giải, hoặc là ngươi cảm thấy, chính mình một lần nữa rơi vào tâm cảnh tuyệt vọng bị ta một đường khống chế trước đây, phong cấm trên đó sẽ tự động tiêu tán. Khi đó, ngươi có thể mở ra nhìn một chút, bên trong có cẩm nang diệu kế ta để lại cho ngươi."

Dương Tiễn hỏi: "Vì sao lại cho ta?"

Lý Trường Thọ cười cười, nụ cười này rất nhạt nhòa, lại khắc sâu vào đạo tâm của Dương Tiễn.

"Bởi vì ta tin ngươi, bởi vì ngươi là Dương Tiễn."

Dương Tiễn yên lặng nắm chặt bảo nang kia, cất giữ vật này trong người, trịnh trọng gật gật đầu đối với Lý Trường Thọ.

"Đi thôi, trò chuyện một chút việc khác." Lý Trường Thọ ấm giọng nói một câu, dùng tay làm dấu mời đối với Dương Tiễn.

Dương Tiễn liếc nhìn gò má của Lý Trường Thọ, trong mắt thiếu đi một chút đối địch, nhiều hơn mấy phần kính nể.

Lúc hai người trò chuyện tại nơi ngăn cách với Tam Giới này, những đạo lý liên quan tới trật tự, liên quan tới sinh linh, liên quan tới mạnh yếu, liên quan tới cân bằng mà Lý Trường Thọ nói tới, làm cho sự khâm phục trong mắt của Dương Tiễn trở nên càng rõ ràng.

"Có lẽ, nên nhận thức lại vị quyền thần Thiên Đình này. " Dương Tiễn nghĩ như vậy, khoảng cách cùng với Lý Trường Thọ, bất tri bất giác liền bị chôn ở trong đáy lòng, tạm thời xem nhẹ.

Bởi vì cái gọi là, người đi trong giang hồ, sao có thể không bị chém.

Thái Bạch Tinh Quân lừa dối, xác thực...khó lòng phòng bị.

"Có rất nhiều điều ngươi không thể giải thích cho những người không thể hiểu ngươi, mà người có thể hiểu được ngươi trên đời, kỳ thật chỉ có một ~ hai tri kỷ. Cho nên, có đôi khi không cần nhiều lời, làm nhiều là được. "

Giọng nói của nam nhân kia trước khi rời đi quanh quẩn bên tai, Dương Tiễn khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Đây, chính là Thái Bạch Kim Tinh sao?

Ở phía trước Tây Thiên Môn, Dương Tiễn mới vừa trở về nơi đây, nhìn chăm chú vào phương hướng thân hình Lý Trường Thọ biến mất, thật lâu cũng chưa thể hoàn hồn.

Một thanh niên đạo sĩ thoạt nhìn không có vẻ già nua gì, nhưng trong lời nói lại tràn đầy tang thương, chỉ là một lời cũng làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.

Một lão thần tiên Thiên Đình mặt mũi hiền lành lại khiến người ta cảm thấy thâm bất khả trắc, phảng phất như tương dung cùng với thiên địa, cùng với là địch chỉ cảm thấy không có một chút chỗ hạ thủ nào.

Còn có một vị đệ tử Thái Thanh, dường như giấu ở giữa hai người này, trong lúc lơ đãng toát ra loại thanh tĩnh đạm bạc, không quá để ý đối với mọi thứ...

Đến cùng, người nào mới thật sự là Thái Bạch Kim Tinh?

"Không được người lý giải sao? "

Dương Tiễn chau mày, đứng tại kia không hiểu sao có một chút buồn bã.

Rút kiếm tứ phương, tâm duy mờ mịt.

Y sau này, nên làm gì, sẽ làm gì, lại sẽ đi con đường nào và con đường này sẽ dẫn đến đâu?

Bình Luận (0)
Comment