"Ta quá khó khăn."
Tửu Cửu cũng không biết chính mình làm sao vậy, bỗng nhiên dậy lên nỗi buồn, nước mắt cộp cộp rớt xuống.
Trong đáy lòng hiện ra hình ảnh sư điệt không có lương tâm nào đó trái ôm phải ấp, lại có tửu kình chếnh choáng dâng lên, không nhịn được gào khóc.
"Ngươi thì được tính là khó khăn gì, ta mới khó khăn!" Thiếu nữ kia nháy mắt mấy cái, nước mắt như ngọc vỡ ra, buồn bã nói: "Không ngờ tới đến đây cũng đều có người so sánh cùng, ta thực sự quá thảm rồi."
Tửu Cửu lấy bầu rượu ra ngửa đầu ực một hớp, tiến vào giai đoạn nỗi buồn lớn không tiếng động.
Thiếu nữ kia nước mắt lưng tròng, không nhịn được ngồi dậy, ôm chặt chính mình, khóc ròng ròng.
Trong vòng phương viên trăm dặm, cỏ cây thất sắc, thiên địa buồn theo, mấy vị Luyện Khí Sĩ đang bay cách đó vài trăm dặm, đột nhiên đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, nhớ lại những điều không như ý trong cuộc đời này, không khỏi lã chã rơi lệ.
Đúng lúc này, Tửu Cửu phảng phất như nghe được thiếu nữ kỳ quái này lẩm bẩm: "Ôi, hỏng rồi hỏng rồi, Tiểu Khổ sắp mất kiểm soát rồi! Chúng ta nhanh trợ giúp! Ta cười trước. Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha!"
Trên trán của Tửu Cửu treo đầy dấu chấm hỏi, nhưng trong đáy lòng đột nhiên bắt đầu trở nên hưng phấn, không nhịn được phình bụng cười to, lại nói không nên lời nguyên do chính mình vui vẻ.
Thiếu nữ kia lại lẩm bẩm trong khi cười: "Vừa khóc vừa cười cũng đều ảnh hưởng đến người khác, các ngươi hãy khắc chế một ít...để nhân từ cùng với yêu thương xoa dịu buồn vui của các ngươi."
Trong khi nói, quanh người thiếu nữ nổi lên từng bong bóng màu hồng.
Lúc này Tửu Cửu đã phát hiện ra có chỗ nào không đúng, trong lúc cười to đột nhiên che khuôn mặt, trên mặt đỏ bừng nóng rực, trong đáy lòng loé lên từng đoạn chính mình ở chung cùng với Lý Trường Thọ.
"Hì hì, tiểu thọ thọ... " Thiếu nữ nào đó đột nhiên thốt lên một tiếng ' ú ớ' hấp dẫn và lẩm bẩm: "Có vẻ như cũng có người trong lòng ~"
Tửu Cửu: "…"
Đây là tình huống gì?
Trong đáy lòng của chính mình làm sao lại hiện ra nhiều đồ vật loạn thất bát tao như vậy, hơn nữa cảm thấy đây vốn là chuyện xấu hổ, lại vẫn khiến cho người ta hướng tới như vậy?
Đây là...
Nỗi buồn, niềm vui, tình yêu, khát vọng.
Lực lượng thất tình lục dục?
Đạo tâm của Tửu Cửu chấn động, lập tức liền muốn lùi ra phía sau, nhưng thiếu nữ kia đột nhiên nắm chặt tiểu quyền, ngẩng đầu nghiến răng rống lên.
"Giận dữ!"
Ông —— một cơn gió xẹt qua quanh người thiếu nữ, quanh người giống như bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ cam, trong nháy mắt liền sấy khô tiên váy của chính mình, mái tóc dài dựng lên trời.
Tửu Cửu đang muốn lui lại đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong đáy lòng bùng lên một cơn lửa giận, cắn răng nhìn lên bầu trời.
"Hừm! Thông đồng với sư điệt của ta chính là địch nhân của ta! Rõ ràng là bản sư thúc mở miệng trước!"
"Hở?" Thiếu nữ kia cúi đầu xuống, chỉ ngón tay lên miệng, tràn đầy kinh ngạc nhìn bên này.
Thiếu nữ nhỏ giọng hỏi: "Sư thúc, sư điệt? Thật kích thích."
Lực lượng thất tình lục dục quy về cân bằng trong nháy mắt, cặp mắt kia lấp lóe hào quang rực rỡ, dường như có bảy cái hồn phách đồng thời nhìn chăm chú vào Tửu Cửu bên kia.
Tửu Cửu giương mắt nhìn bầu trời, lại nhìn mắt thiếu nữ bên cạnh, trong mắt lóe lên hung quang, quay đầu giậm chân một cái liền đập đầu về phía nước biển Đông Hải.
A nha!
Lần này là không có mặt mũi gặp người!
---
Thiên Đạo thiếu sót ở chỗ đại đạo không dứt, chúng sinh thiếu sót ở chỗ tính tăng giảm của đạo...
Tình huống của Lý Trường Thọ lúc này hơi có một chút kỳ dị.
Hắn ngồi xếp bằng ở bên cạnh vòng xoáy, từng tia từng tia thần niệm thâm nhập vào trong vòng xoáy, phần lớn tâm trí đều đắm chìm trong đó,
Nhưng hắn chỉ là đang quan sát, cũng chưa hoàn toàn tiến vào cảnh giới ngộ đạo, hết thảy tình hình xung quanh đều có thể phản chiếu vào trong đáy lòng hắn.
Vân Tiêu tiên tử đang chuyên chú luyện chế trận cơ.
Thái Ất Chân Nhân tranh thủ thời gian mò cá luyện tập khẩu kỹ.
Đại Pháp Sư sư huynh đang nghiên cứu cách bố trí đại trận cụ thể...
Lý Trường Thọ lúc này, liền có cảm giác chính mình như là một cái "ổ cứng di động", cắm vào "cổng" Thiên Đạo, cố gắng tìm ra nội dung mà mình quan tâm trong một số lượng lớn thông tin lộn xộn và vô nghĩa.
Nhân tiện tìm hiểu một số vấn đề nhỏ.
Ví dụ như bản chất của Thiên Đạo, mối liên hệ sâu xa giữa đại đạo, Thiên Đạo và sinh linh, sự tự diễn biến của đại đạo trong thời kỳ sơ khai của thiên địa, vân vân.
Cũng không có gì quá nổi bật, chỉ là trình độ đại năng Hồng Hoang tìm hiểu bình thường.
Đương nhiên, bằng vào đạo cảnh cùng với tích lũy của bản thân hắn, còn lâu mới có thể được tính là đại năng.
Hồng Hoang từ xưa đến bây giờ, vô số sinh linh đã lưu lại quá nhiều vết tích trong năm tháng, bên trong Thiên Đạo cũng ẩn giấu quá nhiều mảnh vỡ phân tán.
Lý Trường Thọ không ngừng quan sát, không ngừng suy tư, không để ý chút nào đến sự thay đổi của năm tháng,
Cảm ngộ không ngừng được tích lũy, lại bị hắn tạm thời phong ấn, phòng ngừa bị Thiên Đạo lợi dụng, ảnh hưởng tới tâm thần.
Không Minh Đạo Tâm luôn luôn bảo trì trạng thái mở ra, không động tâm vì ngoại vật, không bị cảm xúc cá nhân làm lay động.
Hắn giống như một kiểm toán viên không có cảm xúc, duy trì trạng thái của một hiền giả, quan sát vô số dấu vết in sâu trong các vòng tuổi của thiên đạo...
Không có dấu hiệu nào, Lý Trường Thọ nhìn thấy được một mảnh hỗn độn.
Bên trong sương mù xám xịt, dường như có một thân ảnh cực kỳ vạm vỡ đang đứng đó, dưới chân là hàng loạt đại đạo chằng chịt, xung quanh là hỗn độn vô biên.