Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1240 - Chương 1240.

Chương 1240. - Chương 1240. -

Ài...

Bàn Cổ tự tại, vạn linh cộng tôn.

Trong linh đài, nguyên thần của Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở dài.

Hồng Hoang vô tận không dung được một vị Bàn Cổ, vô tận sinh linh lại không còn dấu vết của Bàn Cổ Thần, cũng chỉ còn lại có điển cố khai thiên lưu truyền trên đời này.

Không khỏi cảm thán cổ kim, nhớ tới Hồng Quân Đạo Tổ, Thiên Đạo, Lãng tiền bối, cùng với sáu Thánh trên thế gian này.

Đạo không có tận cùng, nhưng người tu đạo là có cực hạn.

Thiên địa mà Bàn Cổ Thần mong muốn nhìn thấy, cuối cùng cũng chỉ dừng lại tại Viễn Cổ, sau khi sinh linh bước lên cảnh giới Thánh Nhân, một cách tự nhiên sẽ phong tỏa con đường của kẻ đến sau.

Cân bằng chi đạo của chính mình, lại nên tự xử như thế nào ở bên trong thiên địa?

Nguyên thần của Lý Trường Thọ quy về trầm tĩnh, phân biệt, tiêu hóa cảm ngộ tích lũy trong đạo tâm.

"Đã qua một thời gian dài. "

Trong đáy lòng hắn nổi lên ý niệm như vậy, ẩn ẩn có thể cảm ứng được Thái Bạch Điện tại Thiên Đình không có việc gì, bên trong thiên địa cũng không có dao động quan hệ cùng với chính mình, cho nên an tâm chìm vào cảnh giới ngộ đạo.

Thiên Đình tự nhiên có Ngọc Đế trấn thủ, Bạch Trạch thì ở trong ba ngàn thế giới, quanh người chính mình còn có sư huynh cùng với mấy vị cao thủ Đạo Môn, Thái Cực Đồ, Huyền Hoàng Tháp bảo vệ trái phải, càng có một tia tâm thần phân chia ở ngoài thân...

Nếu tu hành như vậy còn không ổn thỏa, Lý Trường Thọ nói chung cũng chỉ có thể đi vào bên trong Thái Thanh Quan tìm một cái lý do tiến hành bế quan.

Quá trình Bàn Cổ Thần vẫn lạc, tạo ra xung kích rất lớn đối với Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ tự hỏi, nếu đổi thành hắn ở vị trí như vậy, hắn quả quyết sẽ không thể tiêu sái như vậy, thản nhiên chịu chết.

Thay đổi nào mà không có chảy máu.

Lý Trường Thọ làm sao có thể không hiểu đạo lý kia, bây giờ chấp chưởng sự tình thay đổi, là Thái Bạch Tinh Quân hắn, hắn cũng đang sẵn sàng để cho người khác chảy máu bất cứ lúc nào.

Hồng Hoang.

Thiên Đạo.

Cân bằng.

Sinh linh.

Mây mù đỏ như máu quanh người Lý Trường Thọ tiêu tán, huyết khí trước đây bởi vì «Bàn Cổ Quan Tưởng Đồ» mà như sóng triều, cũng đang quy về tĩnh lặng trong cơ thể.

Nhục thân mạnh hơn, bất quá chỉ có tác dụng đấu pháp, không quyết định được chiến lực tự thân.

Mà đối với trình độ cảm ngộ đại đạo, đạo cảnh cao thấp, mới quyết định độ cao bản thân đứng.

Dần dần, Lý Trường Thọ chìm vào bên trong đại đạo, phảng phất như tiến vào một cõi mộng cảnh tên là khai thiên tích địa.

Không biết qua bao lâu, không biết bao nhiêu năm tháng.

Tâm thần nhiều hơn mấy phần nhiễu loạn, Lý Trường Thọ mở mắt ra, trong mắt đều là vẻ mờ mịt, sau đó những mờ mịt này cấp tốc rút đi, thần quang chớp động dưới đáy mắt, ở khắp nơi Huyền Đô Thành xuất hiện tiếng sấm rền.

Đại đạo rung động.

Lần bế quan này, đạo cảnh dù chưa có đột phá khá lớn, nhưng đối với lý giải đại đạo đã càng thêm thấu triệt.

Theo đó, con đường mà chính mình sau này muốn đi, cũng hiển hiện rõ ràng ở trước mắt.

"Tỉnh rồi?"

Bên cạnh truyền đến âm thanh khẽ gọi của Đại Pháp Sư, Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Đại Pháp Sư đang đả toạ trên đầu tường, cùng với tiên tử đứng yên ở cách đó hơn mười trượng.

Khóe miệng của Vân Tiêu lộ ra mấy phần ý cười ôn nhu, gật đầu ra hiệu đối với Lý Trường Thọ.

Triệu Công Minh cùng với Kim Linh Thánh Mẫu ở nơi xa cũng cùng nhau bay tới nơi đây.

Đại trận Huyền Đô Thành đã thành, mấy vị tiên Đạo Môn khác đã trở về Hồng Hoang thiên địa, cũng không ở lâu tại chỗ này.

Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính, giật mình vì chính mình tu hành đã qua bảy ~ tám mươi năm.

Quyền thần bình thường cấp độ khá thấp, lúc này tám thành là không nhịn được hỏi một tiếng "Thiên Đình có an ổn", hoặc là hỏi bên trong thiên địa phải chăng đã phát sinh đại sự gì.

Nhưng Lý Trường Thọ biết, hỏi như vậy cũng sẽ không có kết quả, ngược lại sẽ phá hư bầu không khí.

Thế là, hắn ấm giọng nói: "Ngươi vẫn luôn ở đây sao?"

"Ừm." Vân Tiêu khẽ vuốt cằm.

"Đa tạ ngươi." Lý Trường Thọ đứng dậy vái chào, Vân Tiêu hạ thấp người hoàn lễ, cảm thấy tôn trọng giữa lẫn nhau.

Loại tôn trọng này, đối với Vân Tiêu mà nói kỳ thật rất trọng yếu.

Đại trận hợp lại của Huyền Đô Thành, so với đại trận hợp lại của Tiểu Quỳnh Phong, cấu tạo tổng thể đơn giản hơn rất nhiều, nhưng lại hao phí càng nhiều bảo vật hơn.

Trận này chú trọng tính kiên cố hơn, cùng với vận dụng hiệu suất cao đối với linh lực, cấp tốc chuyển dời linh lực đại trận trong thời gian ngắn.

Điểm nổi bật của đại trận nơi đây chủ yếu là là chuyển đổi qua lại giữa 3 trạng thái: trạng thái phòng thủ, trạng thái tấn công và trạng thái tiết kiệm năng lượng.

Lần này Lý Trường Thọ cũng không có tàng tư, dù sao nơi đây cũng có quan hệ an ổn đến Tam Giới cùng với phòng ngự thiên địa, tất nhiên là không thể phớt lờ, giao ra toàn bộ tâm đắc liên hoàn trận của chính mình.

Cũng coi như tặng một chút quà nhỏ cho vài vị cao thủ Đạo Môn chính mình quen biết này.

Triệu Công Minh cùng với Kim Linh Thánh Mẫu tiến về phía trước, Lý Trường Thọ chắp tay làm lễ, mời Vân Tiêu cùng với hai người bọn họ tiến đến bên người Đại Pháp Sư.

Đại Pháp Sư cười nói: "Trường Canh, ngươi thiết kế đại trận như vậy coi như không tệ, sau này vi huynh sẽ có thể an ổn ngủ, khục, an ổn trấn thủ nơi đây."

"Sư huynh khổ cực, sư huynh khổ cực." Lý Trường Thọ giơ ngón tay cái, lúc này mới hỏi trong lúc bản thân bế quan Tam Giới có đại sự gì phát sinh hay không.

Bình Luận (0)
Comment