Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1242 - Chương 1242.

Chương 1242. - Chương 1242. -

"Ừm?"

"Chính là phân bổ mười hai canh giờ mỗi ngày một cách hợp lý...chúng ta hãy nói về điều này sau khi đánh cờ."

Lý Trường Thọ lấy ra bàn cờ ở bên trong tay áo, Vân Tiêu lộ ra mấy phần ý cười ôn nhu, trong mắt mang theo một chút háo hức.

Khi hai người ở cùng nhau, bầu không khí là rất quan trọng.

Đến giai đoạn này, không thể gượng ép mở ra chủ đề, không thể để mình tỏ ra là người nói nhiều, thông qua các hoạt động mà hai người có thể tham gia, làm cho bầu không khí nhẹ nhõm thoải mái dễ chịu, khiến cho cả hai gắn bó với nhau hơn.

Theo quân cờ rơi xuống, chủ đề hai người trò chuyện cũng dần dần đi xa.

Vân Tiêu dường như có cùng mối quan tâm với Đại Pháp Sư, hỏi hắn: "Thật sự không cần đi vào bên trong Hỗn Độn Hải một chuyến sao? Hết thảy những gì mà Côn Bằng nắm giữ, không có quan trọng đối với ngươi?"

Ngụ ý là nếu quan trọng, nàng liền nghĩ một chút biện pháp xem thử có thể cướp về hay không.

Lý Trường Thọ cười nói: "Bất quá chỉ là mánh khóe đùa nghịch của Côn Bằng mà thôi, không cần để ở trong lòng, càng đừng có mạo hiểm vì việc này."

"Ừm." Vân Tiêu nhẹ nhàng đáp lại, hình như có một chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cũng không mở miệng.

Lý Trường Thọ thấy thế liền cười khẽ trong đáy lòng.

Hắn hỏi: "Có phải là muốn hỏi lai lịch của ta?"

Trong ánh mắt của Vân Tiêu mang theo mấy phần áy náy, ôn nhu nói: "Thiên Đạo, Đại sư bá, sư tổ đều đã tán thành, ta không nên hỏi..."

"Chuyện này là bình thường, nếu như ngươi không hiếu kỳ đối với ta, ta ngược lại nên cảm thấy lo lắng."

Lý Trường Thọ dựng mấy tầng kết giới ở xung quanh người, Vân Tiêu cũng lập tức ra tay bố trí hai tầng bình chướng tiên lực.

Vì lý do ổn thoả, Lý Trường Thọ nâng Tháp đại gia ở trong lòng bàn tay, đưa tay phải ra đối với Vân Tiêu.

Vân Tiêu hiểu ý, tay trái vươn ra chạm vào lòng bàn tay hắn, hai người nhìn nhau, thần niệm vang lên ở trong đáy lòng.

Như thế này, cũng có thể đảm bảo ở mức độ lớn nhất rằng những lời hai người họ trao đổi sẽ không bị các sinh linh và bảo vật khác nghe thấy.

Thiên Đạo phải chăng có thể nghe lén thần niệm hay không vẫn là hai chuyện khác nhau, bất quá những gì Lý Trường Thọ muốn nói, Đạo Tổ đã sớm biết.

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, nói: "Nên bắt đầu từ đâu bây giờ? Có một chút vấn đề ta còn chưa xác nhận được, cũng không biết ta đến cùng như thế nào, liền tạm thời bỏ qua bộ phận này. Ngươi có thể coi như, kiếp trước của ta cũng không phải là ở Hồng Hoang, mà là ở một góc nào đó. Có khả năng là hậu thế của Hồng Hoang, cũng có thể là thiên địa bên ngoài Hồng Hoang, đạo tắc ở nơi đó không quá giống với Hồng Hoang, nhưng điều kiện sống thì tương tự…ta không thể nói quá nhiều về những điều này, ta sợ nó sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của ngươi. Kiếp trước ta cũng là phàm nhân, cẩn thận từng li từng tí nửa đời người, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi hai chữ bệnh tật. Chính là như vậy."

Vân Tiêu nháy mắt mấy cái: "Như vậy vì sao ở trong miệng của Côn Bằng, quê hương của ngươi dường như hết sức đặc thù?"

"Có lẽ là bắt nguồn từ tư tưởng. Chuyện ở nơi đó rất phức tạp, không thể nói rõ ở trong thiên địa." Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lộ vẻ nghiêm mặt, ánh mắt nhìn chăm chú Vân Tiêu, nghiêm mặt nói: "Hãy nói về nó sau khi kết hôn."

Vân Tiêu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khẽ nhíu mày, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, chủ động tránh đi ánh mắt giống như cười mà không phải cười của Lý Trường Thọ.

Sau đó nhấp nhẹ môi mỏng, gạt ra một câu giữa hàm răng trắng: "Sao lại đột nhiên...không đứng đắn như vậy."

"Đây làm sao lại không đứng đắn? Đây là sự kiện trọng đại trong đời."

Trong mắt Lý Trường Thọ xẹt qua một chút mong đợi, lại rất lý trí chuyển dời chủ đề, phòng ngừa tiên tử xấu hổ.

Yêu đương cùng với nữ đại năng Hồng Hoang, quả nhiên là phải tiêu tốn tâm thần gấp trăm lần.

Cùng lúc đó, ở bên trong Hỗn Độn Hải, tại nơi mà Lý Trường Thọ cùng với Vân Tiêu hội tụ lần trước, trong động phủ đã bị phá hủy một nửa.

...

Không có khả năng!

Điều này là hoàn toàn không có khả năng!

Đã qua đi lâu như vậy, người ngoài thôn kia vì sao còn chưa tới tìm chính mình?

Là ám chỉ chính mình cho quá ít, hay là hắn quá mức ngu dốt?

Bên trong động phủ của xác cũ Côn Bằng, Côn Bằng kia hóa thành hình người, đi qua đi lại ở chỗ này, ánh mắt có một chút sắc bén.

Đáng chết!

Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa, liền có thể đánh tan ấn ký tên khốn kia lạc ấn ở bên trong chính nguyên thần mình năm đó, khôi phục sự tự do chân chính!

Trước đây gã cũng đều đã mạo hiểm đi đến Huyền Đô Thành lộ diện, thành ý hẳn là vẫn còn chưa đủ?

Mặc dù, cũng là có một chút bất đắc dĩ bị ép buộc.

Côn Bằng kỳ thật thực sự không hiểu, vì sao căn cứ vào tin tức mà những Thiên Ma lẫn vào Hồng Hoang kia truyền đến, Hồng Hoang ở trong một đêm lại xuất hiện một lượng lớn lời đồn có quan hệ đến "hóa thân Côn Bằng", "nguyên thần thứ hai".

Gã an bài xác cũ gần như không chê vào đâu được, coi như xác cũ mấy lần chạm mặt cùng với Thánh Nhân tính tình vội vàng xao động nào đó tại Hỗn Độn Hải, cũng đều không có lộ ra nửa điểm sơ hở.

Nhưng vì sao, xác cũ hợp tình hợp lý, bị người ngoài thôn kia chém giết, bên trong Hồng Hoang ngược lại sẽ xuất hiện lời đồn khám phá mưu kế của chính mình?

Về phần Tây Phương Giáo Di Lặc theo như lời đồn đại...

Bất quá chỉ là một kẻ thiển cận, không đáng lo lắng, càng là không có liên quan gì cùng với chính mình.

Tây Phương Giáo cũng chỉ có Tiếp Dẫn là một nhân vật hung ác, những người khác...chỉ thường thôi.

Bình Luận (0)
Comment