Tửu Cửu hỏi: "Trường Thọ, tiến triển của ngươi cùng với Linh Nga sao rồi?"
"Chuyện này." Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, ngược lại là không tiện trả lời: "Coi như ổn định."
"Các ngươi đã có tiểu bảo bảo rồi?" Tửu Cửu tràn đầy kinh ngạc hỏi.
"Làm sao có thể." Lý Trường Thọ thoáng có một chút bất đắc dĩ truyền âm: "Kỳ thật có đôi khi, ta cũng có một chút mâu thuẫn."
"Mâu thuẫn?" Tửu Cửu nháy mắt mấy cái: "Ngươi còn có chuyện không thể giải quyết sao? Tinh Quân đại nhân!"
"Sư thúc ngươi đừng có giễu cợt ta."
Lý Trường Thọ cười nói, trong đáy lòng nổi lên mấy phần xúc động bày tỏ, sau khi nhẫn nại một chút, lại cảm thấy nói với Tửu Cửu những điều này là không có việc gì.
Bên trong thiên địa này, chính mình một đường đi đến hôm nay, người có thể xưng là đạo hữu đã ở khắp Tam Giới.
Nhưng có người thể được xưng tụng là bạn tốt để thổ lộ tâm tình...tiểu sư thúc còn ở phía trước Bạch tiên sinh.
Lý Trường Thọ chậm rãi nói: "Tối kỵ của người tu đạo chính là không rõ bản tâm, không rõ bản tính, nếu có cảm giác mê mang, không bao lâu liền sẽ gặp bình cảnh. Ta là tục nhân, có thất tình lục dục, cũng ngóng trông hết thảy mọi chuyện đều có kết cục viên mãn, mặc dù chuyện này không có khả năng lắm. Cảm giác đối với Linh Nga, ngược lại là hơn quá nhiều đối với loại cảm giác đạo lữ kia, nàng là do ta nuôi lớn, bản lĩnh cũng là do ta dạy, chúng ta như huynh muội, như sư đồ, nhìn nàng lột xác mỗi ngày, ta có một loại ý muốn bảo hộ rất mãnh liệt. Nhưng lại sợ sau khi kết thành đạo lữ cùng với nàng, ngược lại sẽ làm cho quan hệ giữa lẫn nhau lui bước. Đôi khi ta sẽ nghĩ, để nàng kết giao với nhiều bằng hữu hơn một chút, để cho nàng đi du ngoạn nhiều hơn vào sau khi thiên địa an ổn, để cho nàng không còn đơn điệu, nhưng lại lo lắng nàng sẽ rời xa ta. Thứ cảm xúc sợ hãi khi mất đi vị trí duy nhất trong trái tim của nàng, thực sự là làm cho ta cũng có một chút dở khóc dở cười."
Tửu Cửu cong khóe miệng lên, dạy dỗ: "Ngươi chính là thiếu đi mấy phần quyết đoán."
"Quyết đoán?"
"Đúng thế, quyết đoán, làm việc không có một chút quả quyết nào." Tửu Cửu hừ một tiếng, tiếp tục quở trách: "Rõ ràng là đại năng tiên thiên như Vân Tiêu tiên tử cũng đều có thể bắt lại, lại giữ một khoảng cách đối với thân sư muội của chính mình. Ta thấy ngươi chính là không kéo xuống nổi mặt mũi, sợ lương tâm của chính mình không qua được, cảm thấy chính mình trước đây là có mưu đồ đối với Linh Nga, trong đáy lòng sẽ bất an. Ngươi chính là đang tránh né loại bất an này. Kỳ thật có gì đâu chứ? Ngươi quan tâm đến việc người khác giễu cợt sao, người khác nói cũng liền nói, sợ cái gì, sư huynh muội các ngươi vẫn là thanh mai trúc mã. Linh Nga phải lòng ngươi, không ngừng cố gắng tu hành, trở nên xinh đẹp, cũng là vì lấy lòng ngươi, ngươi vẫn còn cố kỵ một chút mặt mũi ấy của chính mình, thật sự..."
"Vậy sao?" Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, cẩn thận suy tư một hồi: "Sư thúc dạy phải, nhưng giống như có chỗ nào không đúng lắm. Ta cũng đã từng chủ động, nhưng lần nào Linh Nga cũng..."
"Cũng làm sao?"
"Cũng chạy mất bởi vì quá thẹn thùng."