Đại Vũ Đế Quân mộc mạc nhất, dù sao cũng là Nhân Hoàng về hưu bối phận nhỏ nhất ởi bên trong Hỏa Vân Động, rất là đôn hậu bình dân.
Vực Ngoại Thiên Ma kia vào giờ phút này đang ở bên cạnh Biện Trang, mặc dù vẫn mê man như cũ, nhưng lúc này vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Vào giờ phút này, Lý Trường Thọ chưa đề cập đến chỗ đặc thù của Mai Văn Họa, chỉ là cùng nhau suy tư biện pháp đối phó Côn Bằng cùng với ba vị Nhân Hoàng về hưu.
Hiên Viên Hoàng Đế nhíu mày, Đại Vũ Đế Quân trầm ngâm, Phục Hi Thị nhìn mai rùa trước mặt, cũng là không nhịn được nhíu mày vuốt râu, phun ra một chữ: "Khó!"
Hiên Viên Hoàng Đế thở dài: "Côn Bằng vô cùng xảo trá, kiếp trước ta chính là bị gã tính kế, gã làm việc không có điểm mấu chốt, hoàn toàn không có nguyên tắc, hết thảy việc có lợi cho mình đều có thể làm, có một chút bất lợi liền trốn xa. Muốn dẫn gã vào cạm bẫy, trên đời này e là chỉ có một vật."
Lý Trường Thọ bình tĩnh cười nói: "Không phải là cơ hội thành Thánh đó chứ?"
Hoàng Đế không khỏi lộ ra mấy phần cười khẽ: "Không hổ là Thái Bạch Tinh Quân, chỉ một thoáng liền rõ ràng."
"Tiền bối quá khen, quá khen."
Phục Hi Thị nói: "Kiếp trước bần đạo gặp kiếp nạn, cũng có sự tính kế của Côn Bằng, cùng với gã cũng coi như có một chút thù hận, càng đã từng cộng sự với gã. Sự tỉnh táo của Côn Bằng, viễn siêu suy nghĩ của ngươi. Phẩm hạnh của gã mặc dù thấp kém, nhưng bản thân cũng được xưng tụng hai chữ kiêu hùng, có phần khó đối phó."
Đại Vũ Đế Quân trầm ngâm vài tiếng...
Có vẻ như y có tư lịch nông cạn, không có ân oán gì cùng với Côn Bằng.
Y hẳn là nên ở trong nhà, không nên ở bên trong đình, nếu đổi thành Thần Nông tiền bối tới nơi đây, hoàn toàn có thể mở hội nghị phê phán Côn Bằng.
Lý Trường Thọ nói: "Tiền bối có biết Côn Bằng có nhược điểm gì không? Hoặc là có cái gì, là sự tình mà Côn Bằng tương đối để ý?"
Phục Hi lắc đầu, thở dài: "Gã trốn ở bên trong Hỗn Độn Hải, bản thân lại có tốc độ cực nhanh, bần đạo xem bói cũng không thể xem ra phương vị của gã."
Hiên Viên Hoàng Đế lại nói: "Côn Bằng ngoại trừ quá mức âm hiểm xảo trá làm cho người ta phản cảm, nhân duyên đặc biệt không tốt, bản thân ngược lại là không có nhược điểm gì. Đúng rồi, Tinh Quân làm sao lại so kè cùng với Côn Bằng rồi?"
Lý Trường Thọ khe khẽ thở dài, kể ra một bộ phận nguyên do.
Hắn chỉ nói là, Côn Bằng cố ý dẫn dụ hắn đi vào bên trong Hỗn Độn Hải, dường như muốn mưu tính cái gì, cũng không có giải thích về "Lưỡi câu" của Côn Bằng, là di vật của Lãng tiền bối - đồng hương của chính mình.
Có một chút lai lịch có thể không bại lộ cho quá nhiều người, liền không cần bại lộ, tránh cho rước lấy phiền phức.
Phục Hi để mấy đồng tiền Nhân Tộc Thượng Cổ dùng để vào trong mai rùa, lại bốc một quẻ, sau đó ra hiệu cho bọn họ trò chuyện, liền ngồi ở kia nhắm mắt bấm ngón tay, dường như muốn nhìn ra thiên cơ hỗn độn.