Sáu vị này, muốn thực lực có thực lực, muốn đầu não có đầu não, đủ kiểu thủ đoạn tất nhiên là không thiếu, cũng đều là đại lão đỉnh cấp
Trước khi thu hồi Thái Cực Đồ, Lý Trường Thọ không yên tâm tiến về phía trước, lần lượt đánh cho tám yêu ma này trọng thương, lại để Triệu Công Minh tế ra Định Hải Thần Châu trấn áp không gian nơi đây, Đa Bảo Đạo Nhân lấy ra chín sợi tiên thằng trói gô bọn hắn
Còn tượng trưng trói Trảm Tiên Phi Đao
Đợi Lý Trường Thọ thu hồi uy năng Thái Cực Đồ, tám yêu ma kia lập tức thanh tỉnh lại
Một đám đầu tiên là trợn mắt nhìn Lý Trường Thọ, sau đó liền ý thức được tình huống trước mắt
Bọn hắn, bị bắt
Lý Trường Thọ hỏi:
- Các vị, ai tới trước?
Bạch Trạch cười nói:
- Nơi này có người quen của bần đạo, không bằng để bần đạo tới trước
Mấy vị tiên nhân đều xưng thiện, Bạch Trạch chậm rãi tiến về phía trước, đi đến trước một đạo bóng đen, bấm tay gảy nhẹ, phá đi chướng nhãn pháp quanh người đối phương, hiển lộ diện mạo chân thật
Đó là một nam tử kiệt ngạo, trong mắt tràn đầy hung quang, bên trong mái tóc dài có chín cái đầu rắn, từng con đều đang gào thét
Bạch Trạch chắp tay một cái, cười nói:
- Lại gặp mặt, Cửu Anh Nguyên Soái
Vị Thượng Cổ Yêu Soái này chỉ là phát ra tiếng cười lạnh, lạnh nhạt nói:
- Đã bị các ngươi bắt sống, bản soái cũng không nghĩ tới đường sống, nếu các ngươi là cao nhân Hồng Hoang, liền cho bản soái chết thống khoái
Bên cạnh lại có bóng đen nói:
- Các ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều sẽ hỏi được cái gì từ chỗ chúng ta. Ta có thể nói thẳng cho các ngươi biết, chính là Côn Bằng mời chúng ta tới tụ tập ở nơi đây, nói rằng gã sẽ hấp dẫn sự chú ý của Thiên Đạo, chúng ta tiến vào Hồng Hoang cướp đoạt một chút sinh cơ, bổ khuyết thiếu hụt của bản thân. Nguyên do của sự việc là như vậy. Động thủ đi, đừng có nghĩ biện pháp nhục nhã chúng ta. Dựa vào những tội nghiệt mà chúng ta đã làm ra trước đây, các ngươi chắc chắn sẽ không cho chúng ta đường sống
- Chuyện này...
Bạch Trạch quay đầu nhìn về phía Lý Trường Thọ, sau đó lắc đầu:
- Sự tình thẩm vấn, bần đạo thật sự không quá am hiểu
Nói xong xoay người lui về, lắc đầu cảm khái một hồi
Ngọc Đỉnh Chân Nhân nói:
- Ngay cả chết cũng không sợ, đã không còn sợ hãi gì
Thái Ất Chân Nhân truyền âm hỏi:
- Không bằng cho bọn hắn một số hứa hẹn hữu danh vô thực, để cho bọn hắn có một chút hy vọng, nói hết những gì có thể nói và không thể nói, lại xoá bỏ bọn hắn?
Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:
- Hành sự như thế mặc dù coi như là thủ đoạn linh hoạt, nhưng chung quy là có lời nói và hành vi không đồng nhất, không đáng. Trước hết giết một nửa, hỏi một nửa, xem bọn hắn có thật sự không sợ chết hay không?
Đa Bảo hỏi:
- Nếu kẻ nắm giữ thông tin quan trọng bị giết thì sao?
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, liếc nhìn Vân Tiêu, trong đầu hiện lên mấy ý nghĩ, nhưng mà lại tạm thời đè xuống
Ngày hôm nay đã biểu hiện hơi quá nhiều, nếu tiếp tục trực tiếp an bài mọi việc, bọn người Triệu đại gia là thật sự đi một chuyến tay không
Ổn một chút, để cho bọn họ cố gắng một chút trước...
Mấy người truyền âm giao lưu vài câu, đoàn chủ lực thẩm vấn rơi vào khó xử
Lý Trường Thọ chủ yếu là muốn hỏi thế lực, chỗ ở của Côn Bằng ở bên trong Hỗn Độn Hải, cùng với làm sao có thể tìm được Côn Bằng
Nếu như có thể tiện thể biết được số lượng yêu ma ở bên trong Hỗn Độn Hải có bao nhiêu, đó dĩ nhiên là không thể tốt hơn
Ngoan nhân Viễn Cổ, Thượng Cổ có quyết đoán trốn vào Hỗn Độn Hải, đều không phải nhân vật đơn giản
Lúc này, bọn hắn biết mình đã sắp chết, ngoại trừ cảm giác nghĩa khí vi diệu "cùng chung mối thù", sẽ không nói sự tình gì liền quan tới người khác, điều này khiến cho công việc thẩm vấn rơi vào tình thế khó khăn trước khi bắt đầu
Triệu Công Minh nói:
- Nếu không, bần đạo nằm xuống thử xem?
Lý Trường Thọ bất đắc dĩ cười một tiếng, Triệu đại gia rất biết chuyển chủ đề
Rất nhanh, mấy người Đa Bảo quyết định thi triển kế sách công tâm, mỗi người chọn một mục tiêu, bắt đầu nói đạo lý, nói chuyện quá khứ, cố gắng lấy một số thông tin hữu ích từ những kẻ này
Nhưng vất vả nửa ngày, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì, ngược lại còn bị tám yêu ma này chế giễu
Lý Trường Thọ: "…"
Thở dài từ tận đáy lòng, âm thầm truyền âm nói vài lời đối với Vân Tiêu tiên tử, Kim Linh Thánh Mẫu nơi xa
Như thế như vậy, như vậy như thế
- Đây là làm sao?
Kim Linh Thánh Mẫu nhíu mày rút kiếm đi đến, buồn bực hỏi một câu
Triệu Công Minh thở dài:
- Cả đám bọn hắn không chịu mở miệng, lại không sợ chết, gần như không có một chút thu hoạch nào
- Tàn nhẫn ngươi nói lúc nãy đâu?
Kim Linh Thánh Mẫu hừ một tiếng, làm thủ thế đối với phía sau, Vân Tiêu tiên tử, Quy Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu cùng nhau bay tới