- Bản lãnh thám thính tiếng lòng vạn vật của ta, vừa vặn dùng để tìm thân phận thật sự của kẻ giả mạo, đối phương cho dù là đại năng, cũng sẽ lưu lại dấu vết. Ài, đầu năm nay, Hồng Hoang càng ngày càng không dễ lăn lộn
Đế Thính khẽ thở dài, nằm đó vô lực vẫy đuôi
Địa Tạng trầm ngâm vài tiếng, nói:
- Ngươi liền không đáp, hắn lại làm gì được ngươi?
- Chuyện này không thể được, ta làm sao dám ngang ngạnh cùng với Tinh Quân đại nhân, như vậy sẽ xảy ra chuyện...
Địa Tạng có một chút bất đắc dĩ lắc đầu, hận hận mắng:
- Sự cuồng ngạo của ngươi năm đó đâu rồi? Không chịu thua khi tính kế với ta lúc trước đi đâu rồi? Loại phẫn nộ lúc bị ta thu phục ban đầu đi đâu rồi!
- Đây không phải kiến thức rộng lớn, biết càng nhiều sao. Trước kia ta còn cảm thấy chủ nhân ngươi đủ hung ác, tâm đủ đen, hiện tại nhìn lại, ngươi chính là đại thiện nhân nhân đức!
Đế Thính thầm nói:
- Bây giờ khi ta vô cùng phẫn nộ, cũng chỉ dám mắng hai câu sau lưng. Ài, nếu như đắc tội Thái Bạch Tinh Quân, chỉ sợ là Hồng Hoang cũng đều không có chỗ dung thân
- Ngươi!
Địa Tạng mặt đen liền muốn quát mắng, ngoài cửa sổ lại truyền đến một tiếng cười khẽ
- Làm sao? Ta hung ác như vậy sao?
Đế Thính lập tức xù lông xanh, đứng dậy định chạy trốn, chạy được một nửa lại chạy trở về, gấp đến đi vòng vòng
Một tia lưu quang xẹt qua bệ cửa sổ, Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ đáp xuống đất, chắp tay một cái đối với Địa Tạng, mới vừa định nói chuyện, thần thú lông xanh kia đã nằm cạnh bậc thang, dập đầu như giã tỏi
- Tinh Quân đại nhân ngài tha cho ta một mạng đi! Việc này tiểu nhân tuyệt đối không dám lẫn vào, hai bên đều đắc tội không nổi!
Địa Tạng cong khóe miệng lên, bình tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, ám chỉ chính mình không biết chó này
Lý Trường Thọ lại lộ vẻ mặt giật mình:
- Đa tạ nhắc nhở, đã hiểu
Đế Thính run lên, vội nói:
- Không phải, tiểu nhân nhắc nhở ngài cái gì rồi?
- Có thể khiến ngươi e sợ như thế, trừ vị đại sư huynh Linh Sơn không để Thiên Đình, không để danh sách thần quyền Thiên Đạo ở trong mắt kia, chỉ sợ cũng không còn ai khác
Lý Trường Thọ híp mắt cười nói:
- Người giả mạo ta đi tính kế Thiên Đình, thế nhưng là Di Lặc?
- Ngài, ngài đã biết hết rồi sao...
- Vừa rồi lừa ngươi
Lý Trường Thọ lắc đầu cười khẽ, quay người không nhìn Đế Thính thêm, hàn huyên với Địa Tạng đôi câu
Thần thú lông xanh kia há hốc mồm, hai mắt trống rỗng, ngửa đầu nằm ở đó, giống như bị hóa đá
Địa Tạng cười nói:
- Đạo hữu ở trong Hỗn Độn Hải dường như có đại thu hoạch, chẳng qua đạo hữu có thể cự tuyệt Hồng Mông Tử Khí, ngược lại khiến cho bần đạo có một chút khâm phục
- Đạo hữu hiểu lầm
Lý Trường Thọ chắp tay một cái, lộ vẻ mặt tiếc nuối:
- Ta lúc ấy lỡ một chiêu, bị Côn Bằng thừa cơ, vì thế còn bị Đạo Tổ sư tổ khiển trách một phen
- Phải không?
Ý cười của Địa Tạng càng đậm:
- Xem ra, chí hướng của Trường Canh đạo hữu không nhỏ
- Nhàn vân dã hạc một chén trà, bóng hình xinh đẹp thành đôi đàn múa
Lý Trường Thọ chắp tay cười nói:
- Đây mới là chí hướng của ta. Chuyến đi này đã đạt được đáp án, ta đây liền cáo từ rời đi, miễn cho Di Lặc kia phát hiện ra tình huống không đúng, trốn vào bên trong Hỗn Độn Hải
Nói xong, Lý Trường Thọ quay người liền muốn rời đi, Địa Tạng lại thu liễm ý cười, hơi hơi nhíu mày, hô:
- Trường Canh đạo hữu, có thể nghe một lời của ta hay không?
- Ồ?
Lý Trường Thọ cười nói:
- Chẳng lẽ đạo hữu là muốn biện bạch thay cho vị đại sư huynh Linh Sơn kia?
- Sự tình của gã, không liên quan gì đến ta
Địa Tạng nghiêm mặt nói:
- Ta biết ngươi cố ý nhằm vào Tây Phương Giáo, đây cũng là ở phía dưới đại kiếp, Đạo Môn cùng với Tây Phương Giáo tranh chấp. Nhưng sự tình Di Lặc, lại không phải do Tây Phương Giáo làm, khoản nợ này còn xin chớ nên ghi tạc ở trên người Tây Phương Giáo
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói:
- Thân phận cùng với lập trường của gã, đã sớm đại biểu cho toàn bộ Linh Sơn. Những lời này, ngươi vốn nên khuyên gã vào trước khi gã hành sự. Sự tình giả mạo ta, đã là không chết không thôi
Địa Tạng trầm ngâm vài tiếng, thở dài:
- Gã nếu phát hiện ra tình huống không đúng trốn vào Hỗn Độn Hải, gặp nạn vẫn là các vị tu giả Linh Sơn
- Đồng dạng, chuyện này cũng không liên quan gì đến ta
Lý Trường Thọ xoay người lại, nhìn viễn cảnh U Minh Giới ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
- Hơn nữa, coi như gã trốn vào Hỗn Độn Hải, ta cũng có biện pháp bắt gã ra. Chuyện này đối với người Tây Phương Giáo cũng là tai họa
Địa Tạng lại nói:
- Nếu ngươi thật sự động đến gã, chỉ sợ là sẽ nhấc lên Thánh Nhân đại chiến, lão sư sẽ không mặc kệ ngồi xem gã xảy ra chuyện
- Vậy liền nhấc lên Thánh Nhân đại chiến