sau này phán đoán thực lực của Thiên Đình, đã không thể đánh giá đơn giản thông qua số lượng cao thủ, đại thần thông giả, Thiên Đạo có thể tùy thời hạ tràng, tăng lên quá nhiều sự không chắc chắn
căn cứ theo Lý Trường Thọ suy tính, bên trong bí cảnh dưới Linh Sơn, lúc này hẳn là còn ẩn giấu ít nhất trăm đầu hung thú yêu thú
nhưng qua chiến dịch này, Linh Sơn hoặc là bỏ rơi bọn hắn, hoặc là ước thúc bọn hắn, đã không còn cách nào dùng
mục tiêu chiến lược đã đạt được một cách hoàn hảo
- Lão sư!
Kim Sí Đại Bằng bay tới từ nơi xa, ôm quyền hành lễ đối với Lý Trường Thọ, nói:
- Bên ngoài Linh Sơn đã bị lục soát toàn bộ, cũng không có cá lọt lưới. Bên trong Linh Sơn, phải chăng cũng tìm như vậy?
- Ngày hôm nay chỉ tới đây thôi
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói:
- Kéo đám hung thú yêu thú này đi Thiên Phạt Điện, lần lượt thẩm tra, đợi ta bẩm báo Ngọc Đế bệ hạ, lại tiến hành chém đầu, đến lúc đó, phải để toàn bộ Tam Giới biết việc này
- Vâng!
Kim Bằng ôm quyền lĩnh mệnh, quay người truyền đạt mệnh lệnh của Lý Trường Thọ, chúng Thiên Binh Thiên Tướng cấp tốc rời khỏi Linh Sơn, kết thành vài trăm tòa chiến trận, áp giải đám hung thú yêu thú về Thiên Đình
tại mật địa Linh Sơn, chỗ Thánh Nhân thanh tu
Chuẩn Đề Thánh Nhân khẽ ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng, tay trái chuẩn bị nâng lên
- Không cần
bên cạnh truyền đến một tiếng khẽ than thở, ánh sáng đen đang hình thành trong tay trái của Chuẩn Đề lập tức biến mất
Tiếp Dẫn Thánh Nhân nói:
- Thiên Đạo vận chuyển, sự tình hẳn là như vậy, ta và ngươi lúc này chỉ cần yên lặng chờ
- Thiện
Chuẩn Đề chậm rãi gật đầu, lại nói:
- Sư huynh, Lý Trường Canh này thực sự cầm ý chỉ của lão sư? Lão sư năm đó không phải đã đáp ứng chúng ta, chỉ cần...
- Phải hay không phải, trọng yếu sao?
Trên khóe miệng Tiếp Dẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như ngày hôm nay bị hao tổn không phải Tây Phương Giáo bọn hắn, sau đó nói:
- Thiên Đạo muốn hưng một phương, trước tiên phải hao tổn ma luyện, thời cơ phương tây đại hưng, tự nhiên sẽ là sau lần đại kiếp nạn này. Ta và ngươi lúc này cần cảnh giác, là Thái Thanh cùng với Ngọc Thanh. Hai vị đạo hữu này, sẽ không dễ dàng để ngươi và ta đắc thế
- Thiện
Chuẩn Đề đạo nhân không nhiều lời nữa, nhắm mắt đả tọa, quanh người tràn ngập ra quang mang nhàn nhạt mờ mịt
ở bên trên đường mây, Lý Trường Thọ cưỡi mây mà đi khẽ nhíu mày
trước đây đạo tâm linh giác nhẹ nhàng nhộn nhạo, dường như có nguy hiểm tiến đến. Nhưng chính mình dùng toàn bộ tinh thần đề phòng một hồi, chỉ là lông tơ dựng đứng, cũng không có dị dạng phát sinh
vừa rồi, là Thánh Nhân muốn ra tay đối với chính mình?
khóe miệng Lý Trường Thọ co giật mấy lần
hắn đều đã làm chu toàn như thế, cho Tây Phương Giáo nhiều bậc thang xuống đài như vậy, vị tiểu Thánh Nhân kia còn có sát ý nồng nặc như thế...
Được rồi, tiếp tục trốn đi đi
dù sao chính mình nên làm đều đã làm, kế tiếp xử trí ba ngàn thế giới để Kim Bằng ra mặt, để binh tướng Thiên Đình đi học hỏi kinh nghiệm, chính mình núp ở phía sau khống chế toàn cục là được rồi
trong năm tháng kế tiếp, chính là tu hành ngủ, phạt Linh Nga, thuận tiện đọc những tác phẩm Hồng Hoang mà Lãng tiền bối để lại, âm thầm mượn Hồng Mông Tử Khí trong thuyền Côn Bằng quan sát Hồng Hoang Thiên Đạo...
Ổn thỏa, lại hài lòng
tại Tam Tiên Đảo, bên trong chỗ lầu các yên lặng kia
- Tỷ tỷ! Tỷ phu còn sống đi ra từ Linh Sơn rồi!
Bích Tiêu giẫm mây bay tới, thân thể mảnh mai nhảy vào bên trong cửa sổ lầu các, cầm ngọc phù truyền tin vui vẻ la lên
bên trong lầu các, sau tấm bình phong, có tiếng nước tí tách
Vân Tiêu tiên tử đang tắm rửa ở bên trong mây mù nghe tiếng đứng dậy, lúc chuyển ra bình phong đã mặc áo xanh áo mỏng, mái tóc đen nhánh tự động sấy khô, quấn quanh thành hình đuôi phượng, cái cổ vốn trắng nõn thon dài càng trở nên nổi bật hơn
nàng có một chút bất đắc dĩ nhìn Bích Tiêu, ôn nhu nói:
- Đừng có nói như thế, hắn đã dám đi, tất nhiên là đã làm xong tính kế chu toàn
- Hì hì, người ta lo lắng thay cho tỷ tỷ nha
Bích Tiêu cười làm mặt quỷ, nàng vẫn luôn duy trì tâm tính thiếu nữ, đạo tâm gần như thuần khiết không một hạt bụi, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đại tỷ hô quỳ xuống
bệnh chung của Tiệt Giáo
Bích Tiêu nhỏ giọng hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ phu lần này thật sự là đang giúp sư tổ làm việc sao?
- Ừm
Vân Tiêu tiên tử đi đến trước bàn trang điểm của mình, nhìn chính mình trong gương, hơi suy tư, trả lời:
- Cũng nói không chính xác, hắn cũng chưa từng nói những việc này đối với ta
bên trong lầu các của Vân Tiêu vốn là không có bàn trang điểm, nhưng vì để làm hài lòng mình nên liền có bàn trang điểm