Nói xong, Lý Trường Thọ lật tay trái, lòng bàn tay nâng một bức tượng ngọc lớn chừng bàn tay
tượng ngọc này lại là khuôn mặt của Vân Tiêu, tư thái của Vân Tiêu, thân mang váy dài, sinh động như thật
Vân Tiêu nhìn thấy liền có chút vui vẻ, nhưng nụ cười của nàng còn chưa kịp nở rộ, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng ném đi, tượng ngọc này nở rộ bảo quang, bay đến bên ngoài trăm trượng, thân hình bỗng nhiên bành trướng!
Ở trong chớp mắt tiếp theo!
Một bức tượng ngọc cao hai trăm trượng yên lặng đứng trên bờ cát, toàn bộ kết cấu giống như ngọc bích, có từng tia linh lực từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài
dưới ánh mặt trời chiếu sáng, hiện ra một loại trạng thái hơi mờ. Khi nhìn kỹ, có thể thấy trong đó tràn đầy cấm chế, phù lục
- Đây là...
Lý Trường Thọ cười nói:
- Bảo vật đạt được từ Hỗn Độn Hải, một nửa dùng ở trên người nó
trong khi nói, Lý Trường Thọ mở bàn tay, chỉ vào tượng ngọc bên cạnh, lòng bàn tay phun trào quang mang
ông ——
Ong ong ong ——
Trên dưới tượng ngọc truyền đến tiếng vang động gấp rút, từng tầng từng tầng vòng sáng lắc lư trên dưới, hai mắt tượng ngọc nhắm chặt đột nhiên mở ra, sau lưng xuất hiện từng cái vòng xoáy, khôn cùng linh khí phía trên Đông hải điên cuồng vọt tới!
Nó giơ cánh tay phải lên, một tầng trận pháp phòng hộ kiên cố trong nháy mắt mở ra!
Đôi chân mảnh khảnh dưới 'váy' tiến lên một bước, không gian chấn động, trong nháy mắt triển khai ra mười mấy tầng đại trận, Vân Tiêu cũng cảm giác tiên lực của chính mình có một chút không thông suốt
nó nâng tay trái lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một họng pháo đen ngòm
- Đây là chủ nỏ, uy lực lớn nhất
Lý Trường Thọ mỉm cười giải thích
tượng ngọc nâng bàn tay lên nhẹ nhàng lắc lư, bên trên chiếc váy tiên quang lóng lánh, bên trên có 360 lỗ đen nhỏ hơn một chút nhô ra
toàn phương vị, không góc chết!
- Thích không? Xứng đôi với Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận của ngươi, có thể xưng hoàn mỹ
Lý Trường Thọ ấm giọng hỏi
Vân Tiêu:
- Ừm
Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, thấy trên cánh tay phải tượng ngọc viết một hàng chữ nhỏ, trong mắt chỉ còn lại có nhu tình như nước
【 Tặng Vân ôn nhu nhất】
- Hắt xì!
Tại Trung Thần Châu, Nhị Tiên Sơn, Ma Cô Động
Hoàng Long Chân Nhân đang đả tọa tu hành rùng mình một cái, tại thời điểm ngộ đạo lại hắt hơi một cái, mở mắt lầm bầm một tiếng, chuyển sang phòng lớn khác trong động phủ, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần
- Oa...
- Ừm...
Ở bên trên Tam Tiên Đảo, Quỳnh Tiêu Bích Tiêu ngửa đầu nhìn bức tượng ngọc bích đứng trên đỉnh núi, lại bị tỷ tỷ nhà mình dùng trận pháp bảo vệ kia, không ngừng tán thưởng
Bích Tiêu ngoẹo đầu:
- Nhưng mà, tỷ phu tặng lễ vật, vì sao lại tặng Đại tỷ một bức tượng thần?
- Đúng thế, ấn theo lý thuyết, nếu như là tặng loại lễ vật này, cũng nên tặng tượng thần của chính mình mới đúng. Đưa tượng thần của tỷ tỷ cho tỷ tỷ, đây là đạo lí gì?
Quỳnh Tiêu nói thầm vài câu, hai vị thiếu nữ một lớn một nhỏ đứng ở trong núi không ngừng nhìn ra xa
Bích Tiêu nháy mắt mấy cái:
- Đi qua sờ thử mọt chút?
- Quên đi, tỷ phu cũng không phải là tặng cho chúng ta
Quỳnh Tiêu duỗi lưng một cái:
- So với chuyện này, ta ngược lại càng muốn biết tỷ phu bình thường làm gì tại Thiên Đình hơn, làm ra tượng thần như vậy, đại khái sẽ mất rất nhiều năm
Trên khuôn mặt nhỏ của Bích Tiêu mang theo một chút ước mơ, nhỏ giọng thầm thì:
- Nghe bọn hắn nói, sau khi đi đến Thiên Đình, không cần tu hành liền có thể gia tăng tu vi, cảm ngộ đều là do Thiên Đạo ban cho, mỗi ngày chính là làm mấy việc lặt vặt, sau đó là uống rượu tán gẫu, nói chuyện yêu đương, rất tiêu dao tự tại
- Đó chẳng qua là Thiên Đình nói với bên ngoài, để tuyển người, nói không chừng còn là xuất từ thủ bút của tỷ phu chúng ta, đặc biệt lừa gạt loại người như ngươi!
Quỳnh Tiêu hừ một tiếng:
- Đi Thiên Đình chính là bị trói buộc, còn phải xem người có phẩm cấp cao hơn ngươi làm việc, chúng ta tu hành ở trên đảo chẳng phải tiêu dao tự tại?
- Thế nhưng là không thể nói chuyện yêu đương
Trong mắt Bích Tiêu mang theo chờ mong nho nhỏ
Quỳnh Tiêu cong miệng, bóng hình xinh đẹp chuyển động, tiên quang tràn ngập, bên trong một ít mây mù vờn quanh, một vị công tử văn nhã hiện ra thân hình, tất nhiên là khuôn mặt Quỳnh Tiêu, lại làm cho người khó phân biệt nam nữ
- Thấy thế nào, nói với Tam ca nha
Bích Tiêu: "…"
Bên trong lầu các sau bức tượng ngọc【pháp bảo chuyên dùng để ứng đối Phong Thần sát kiếp】 kia
Lý Trường Thọ đứng ở sau một chỗ bàn đọc sách, nâng bút vẽ tiên tử tĩnh tọa trước mặt
Vân Tiêu dựa vào bên giường, hai mắt rũ xuống, môi mỏng hơi mím, đầu ngón tay cầm một đóa hoa mai, chân phải thò ra ngoài váy, lẳng lặng ngồi ở nơi đó chính là một bức họa, dùng Lưu Ảnh Cầu ghi lại là được