Lý Trường Thọ đẩy Định Hải Thần Châu trở về, nghiêm mặt nói:
- Ta trước đây khi dùng Định Hải Thần Châu, phát hiện cấu tạo bên trong rất giống một phương ngũ hành đại thế giới, nhưng chỉ lưu nước biển vô tận, cảm ngộ của lão ca ngươi đối với Định Hải Thần Châu, có thấu triệt?
- Nói thấu triệt, cũng có chỗ không rõ
Triệu Công Minh nói:
- Nhưng có thể dõng dạc nói một câu, trừ sư tôn cùng với hai vị sư bá, ta hẳn là sinh linh Hồng Hoang hiểu rõ bọn chúng nhất
- Như vậy lão ca có từng nghĩ tới, Định Hải Thần Châu này còn có không gian phát triển hay không?
Lý Trường Thọ chỉ nói chạm đến là thôi, cũng không dám nói huỵch toẹt, tránh cho bị tiểu lôi tiên của Đạo Tổ lão gia hầu hạ
Triệu Công Minh cười nói:
- Chuyện này ta còn thực sự nghĩ tới, đáng tiếc càn khôn bên trong Định Hải Thần Châu là hư ảo, là hình chiếu của một ít quy tắc, khó có thể hóa thành thực chất, uy năng cực hạn của bọn chúng, chính là giống như hai mươi tư phương thế giới trấn áp đối thủ, nhưng chỉ là 'như', cũng không phải là thật, nếu muốn từ hư chuyển thực, còn thiếu một chút ngòi nổ
- Ngòi nổ?
- Ừm, ngòi nổ
Triệu Công Minh ôm cánh tay, thở dài:
- Bần đạo trước đây đã suy tư một hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ cái ý nghĩ này, nếu như có thể đẩy Định Hải Thần Châu tiến về phía trước một bước, thì tương đương với thân mang theo lực lượng hai mươi tư đại thiên thế giới, có thể xưng kinh khủng, nhưng từ hư chuyển thực, nói nghe thì dễ? Mặc dù Hỗn Độn vốn đến từ hư vô, mặc dù vạn vật bắt nguồn từ không, nhưng tóm lại là thiếu chút đại đạo dẫn dắt, thiếu...
Cộc!
Lý Trường Thọ tay run một cái, một cây thước dài rơi vào bên cạnh bàn, Triệu Công Minh nhìn chăm chú, cảm thụ được đạo vận bên trên trên cây thước dài màu đen này, trong mắt phi tốc hiện lên linh quang
- Lão ca
Lý Trường Thọ buồn bực nói:
- Cây thước này là của ngươi sao? Tại sao lại ở chỗ này?
- Đây không phải Càn Khôn Xích của Nhiên Đăng sao... Đúng vậy! Là lão ca không cẩn thận làm rơi!
- Vậy phải cất kỹ
Lý Trường Thọ nhặt Càn Khôn Xích lên, nhét vào trong tay Triệu Công Minh, trong mắt mang theo vài phần ý cười
linh đài của Triệu Công Minh bế tắc một hồi, lập tức lộ vẻ mặt đại hỉ, đưa tay cho Lý Trường Thọ một quyền
- Tên tiểu tử nhà ngươi! Ha ha ha! Đại đạo có thể thành! Tìm hiểu hai ba trăm năm, đại đạo liền có thể thành!
Lý Trường Thọ liếc nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài đan phòng, trong đáy lòng nghĩ thầm quả nhiên
sự tình hữu ích đối với Thiên Đình, hữu ích đối với Thiên Đạo hoàn thiện, Đạo Tổ cùng với Thiên Đạo cũng sẽ không ngăn cản, cho dù là vụng trộm xử lý tang vật thiên phạt đạt được...
kể từ đó, lão ca cũng ổn
Triệu Công Minh lúc rời đi Tiểu Quỳnh Phong, trong lòng có cảm giác lén lút giống như khi một tên trộm đắc thủ vậy
Lý Trường Thọ ám chỉ y một câu, nói rằng Càn Khôn Xích • bản yếu kia vẫn là đồ vật Thiên Đình, bảo Triệu Công Minh vụng trộm tìm hiểu thì được, chớ đừng có xuất ra trực tiếp đối địch
Càn Khôn Xích, hai mươi tư viên Định Hải Thần Châu...
Ở phía trước đan phòng, Lý Trường Thọ ngồi ở trên ghế xích đu, tiện tay vỗ tay phát ra tiếng, bàn thấp trong phòng đều biến mất không thấy gì nữa, lại đứng dậy đem nửa vò tiên tửu còn dở dang đặt vào tủ sách
cái chết của Nhiên Đăng, hậu kình kéo dài
Lý Trường Thọ na di tâm thần đến Đạo Nhân Giấy các nơi, giám thị hướng đi dư luận bên trong Hồng Hoang Ngũ Bộ Châu cùng với ba ngàn thế giới
mặc dù, quyền hành Thiên Đình là Thiên Đạo giao phó, chính là từ trên xuống dưới, 【miệng rộng chúng sinh】 chỉ liên quan đến thanh danh Thiên Đình, không có cách nào dao động địa vị Thiên Đình
nhưng phía trước đại kiếp, Thiên Đình nếu như có thể càng cường thịnh, càng khai sáng một ít, làm cho tiên nhân Đạo Môn ứng kiếp giảm bớt mấy phần kháng cự, đó cũng là cực tốt
xột xoạt, bên tai nghe thấy một âm thanh nhỏ
Lý Trường Thọ mắt trái mở ra, thấy một tiểu tiên nữ đang loay hoay với pháp bảo ghế nằm của nàng, vụng trộm tựa ở bên cạnh người chính mình, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục tự mình làm việc
Linh Nga vụng trộm ngồi xuống, lấy ra một quyển kinh văn cẩn thận phẩm đọc, ánh mắt thỉnh thoảng ngắm một chút sư huynh nhà mình, tựa như đang vì mình trước đây ở bên trên tiên yến quá mức khiêu thoát mà lo lắng bị phạt
'Sư huynh ngủ rồi?'
Linh Nga quấn lọn tóc trong ngón tay, lặng lẽ chìm đắm trong suy nghĩ
Ánh nắng sưởi ấm lòng người, bóng cây rì rào tiếng gió
- Đang suy nghĩ cái gì?
Lý Trường Thọ thuận miệng hỏi một câu
Linh Nga run tay nhỏ, quay đầu nhìn sư huynh nhắm mắt tĩnh thần:
- Không có suy nghĩ cái gì... sư huynh ngươi không có nghỉ ngơi sao?
- Ừm
Lý Trường Thọ nói:
- Đang bận một ít việc nhỏ