Hoàng Long hỏi:
- Đại sư huynh, ngươi là lão sư của Hoàng Đế, Xiển Giáo chúng ta lúc ấy cũng toàn lực duy trì Hoàng Đế, Bách Giám này theo lý thuyết, nên cho Xiển Giáo chúng ta mặt mũi... chúng ta chẳng bằng mượn cơ hội này, lấy lòng đối với Thiên Đình cùng với Trường Canh sư đệ?
Thái Ất Chân Nhân cười nói:
- Hoàng Long sư huynh lần này ngược lại là hiếm khi cho ra ý kiến hay
Hoàng Long lập tức có chút ngượng ngùng cười cười
Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng nói:
- Việc này có thể, để sư huynh cân nhắc đôi chút
Quảng Thành Tử lại là có chút do dự
Xích Tinh Tử đỡ râu cười nói:
- Thay vì chủ động tiến đến, không bằng chờ Trường Canh tới tìm
- Ha ha!
Thái Ất Chân Nhân không khỏi híp mắt cười khẽ, chúng đạo giả quăng ánh mắt tới, Thái Ất lại là buông tay nhún vai không nói gì, chỉ là cười một tiếng mà thôi
đúng lúc này, bên trong vân kính lại truyền tới âm thanh đối thoại
- Trường Canh ngươi xác định Bách Giám kia ở dưới đáy biển chỗ này?
- Hẳn là ở chỗ này, tiểu thần dùng thần quyền Thuỷ Thần dò xét hải vực các nơi, sở hiện chính là ở chỗ này
- Ta suy tính một chút, ừm, đúng là ở đây, ở dưới đáy biển có một toà phủ đệ, nguyên thần này tự phong tại đây
Thuyên Động cười nói:
- Thượng Cổ tàn hồn, lại là mang theo trọng thương, lại là dùng nước biển tự hành trấn áp, tạm thời không nghe được kêu gọi là rất bình thường, lại gọi một lần nữa?
Lý Trường Thọ khẽ cau mày, lộ vẻ mặt ngưng trọng, cất cao giọng nói:
- Bách Giám Nhân Tộc, còn không hiện thân gặp nhau?
Lời nói của Lý Trường Thọ rơi xuống, sau lưng có tiếng sấm nổ, từng đầu lôi long gào thét, tựa như muốn đánh thức toàn bộ đáy biển
nhưng, mặt biển vẫn im ắng như cũ, cũng chỉ có một ít tôm cua cá lớn nhát gan run bần bật
lần này, Thuyên Động cũng là lộ ra thần sắc bất mãn, cất cao giọng nói:
- Bách Giám kia! Thiên Đình Thái Bạch Tinh Quân ở đây, chịu Thượng Cổ Nhân Hoàng nhờ vả, tới nơi đây cho ngươi một phen cơ duyên, nếu như không biết điều, liền cẩn thận!
- Bệ hạ, bệ hạ
Lý Trường Thọ vội vàng dẫn âm cản lại Thuyên Động ngoan thoại, dưới đáy lòng đã là có tính toán
đối với Bách Giám, Thuyên Động tất nhiên là không thèm để ý chút nào
ngày hôm nay sở dĩ tới nơi đây, cũng là bởi vì Lý Trường Thọ cùng với Thuyên Động nói chuyện phiếm trò chuyện này, nói đến nhờ vả của Hiên Viên Hoàng Đế trước đây, Thuyên Động tạm thời hưng khởi, lôi kéo Lý Trường Thọ đi đến nơi đây
chỉ là không nghĩ tới, còn ăn bế môn canh
Lý Trường Thọ vừa rồi kỳ thật cũng đang nghĩ, có phải hay không chưa đến thời gian Bách Giám xuất thế, cho nên Thiên Đạo có ý làm khó
nhưng tác dụng của Bách Giám tại Phong Thần, chính là thủ tướng Phong Thần Đài, độc lập ở bên ngoài Phong Thần đại kiếp, sớm đi ra một chút, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với thế cục
lúc này, chính mình la lên hai lần, Bách Giám còn không hiện thân...
Coi như hóa thân Ngọc Đế bệ hạ không giận, chính mình cũng nhất định phải biểu đạt một ít cảm xúc phẫn nộ, từ đó giữ gìn uy nghiêm Thiên Đình
cho dù người này là tướng lĩnh Thượng Cổ Nhân Tộc, nếu như tự giữ công lao, ảnh hưởng tới Thiên Đình tạo dựng trật tự; như vậy cũng nhất định phải chèn ép một khí diễm này, nhiều lắm là cho thêm một chút chỗ tốt tại địa phương khác
nghĩ tới đây, Lý Trường Thọ thu liễm lại ý cười, tiến lên trước ba bước ở trên mây, lạnh nhạt nói:
- Bách Giám kia nếu như không ở chỗ này, chúng ta trở về là được, đáng tiếc, Hiên Viên Hoàng Đế tiền bối tự mình mở miệng muốn nhờ, để bản thần cứu Bách Giám thoát ly khổ hải, bản thần do dự một hồi lâu mới đáp ứng cho Bách Giám cơ hội như vậy, không nghĩ tới, chỉ là một kẻ hèn nhát tránh ở dưới đáy biển mà thôi
một chút phép khích tướng
Lý Trường Thọ vừa dứt lời, nước biển nổi lên tầng tầng gợn sóng, tách ra hai bên trái phải, có một đạo thân ảnh nhảy lên từ đáy biển, tới giữa không trung, trợn mắt nhìn đối với Lý Trường Thọ
xem tướng này, thân hình khôi ngô, khuôn mặt đoan chính, chiến giáp trên người tràn đầy tổn hại, trong tay xách theo một thanh đại kiếm cũng tràn đầy vết rách
y trừng mắt Lý Trường Thọ, tuy chỉ là nguyên thần, lại thêm các vị trí cơ thể còn có một tia hắc khí quấn quanh, nhưng uy thế rất nặng
xác thực có phong thái đại tướng Thượng Cổ Nhân Tộc
Bách Giám mắng:
- Ngươi là tiên thần nào? Dám xuất khẩu cuồng ngôn ở đây! Bệ hạ nhà ta làm sao sẽ mở miệng khẩu cầu ngươi!
Lý Trường Thọ cong khóe miệng lên, cố ý lộ ra thần sắc kiêu căng, lạnh nhạt nói:
- Đến tột cùng là ta xuất khẩu cuồng ngôn, hay là các hạ ở lâu dưới đáy biển, không biết thời thế?
Cánh tay Bách Giám nổi gân xanh, khí tức tự thân rung động không ngừng, đang ỏ bên rìa bộc phát
y lạnh giọng hỏi:
- Ngươi là người phương nào?