rất nhanh, nhóm đại thần này liền đi tới phía trước tẩm cung
nơi đây đã tụ tập trên trăm vị văn thần võ tướng, nhưng người có tư cách đi vào đã ít càng thêm ít
- Đại Sử đại nhân!
Có lão thần hô to một tiếng, chúng đại thần vây quanh phía trước cố gắng nhường ra một con đường, Lý Trường Thọ bước nhanh tiến lên, nhíu mày bước vào cửa cung hờ khép
một cỗ mùi thuốc nồng đậm đập vào mặt
trong cung điện có chút âm u, dường như cố tình làm nổi bật bầu không khí ngột ngạt lúc này
đi về phía trước, mười mấy vị văn võ đại thần trong triều tập trung trước chiếc giường giữa đại điện, Lý Trường Thọ định thần nhìn lại, lại đều là những người có tên bên trên Phong Thần Bảng, được mình bí mật ghi lại trên danh sách danh thần của mình
Tỷ Can, trẻ trung khoẻ mạnh, có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, chưởng hình phạt Đại Thương
Đỗ Nguyên Tiển, đại thần Ty Thiên Giam, nghiên cứu thiên văn tinh tượng, biết được thời tiết biến hóa, ấn định tháng trồng trọt cho Đại Thương hàng năm
Mai Bá, đại phu gián ngôn, chưởng quản làm thế nào cho đại vương bực bội
Thương Dung, ngoại doãn, vốn là đại thần chủ nội vụ, cùng với Đại Tể phân công quản lý trong ngoài, nhưng bởi vì Thương Quân kiêng kị, lúc này chỉ là hư chức
còn có Văn Trọng hơi hiện vẻ già nua, thiếu sư vương tử, phụ tá vương tử...
Vân vân
Lý Trường Thọ âm thầm tính toán, lại phát hiện ra Hoàng Phi Hổ vốn có tư cách tiến vào lúc này lại không có ở trong cung
ở trước mặt những đại thần này, chính là ba vị vương tử quỳ gối bên giường, từng người cúi đầu không nói
Tử Thụ là người kế vị, quỳ gối trước nhất, phía sau hai trung niên văn sĩ, chính là Đại ca cùng với Nhị ca hắn, Vi Tử Khải, Vi Trọng Diễn
tiếng bước chân của Lý Trường Thọ, dẫn tới đạo đạo ánh mắt nhìn chăm chú, Vi Tử Khải cùng với Vi Trọng Diễn đều quăng tới ánh mắt thiện ý đối với hắn
duy chỉ có Tử Thụ, chỉ là quỳ sát ở trước giường, không nhúc nhích chút nào
vị Đại Tể tóc trắng xoá kia bước nhanh nghênh đón, thấp giọng nói:
- Đại Sử, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, đại vương đã thăng tiên mà đi, còn xin ngươi viết xuống sử ngôn, lưu truyền hậu thế
Lý Trường Thọ suy yếu ho nhẹ hai tiếng, lấy ra một tấm vải vóc hoa mỹ trong tay áo
- Đã viết xong
- Viết xong rồi?
Đại Tể trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ, mấy vị lão thần nhíu mày nhìn lại
Lý Trường Thọ thấp giọng nói:
- Vạn vô nhất thất, lo trước khỏi hoạ
Vị Đại Tể kia mở vải vóc ra, tới gần bên cạnh đế đèn, cẩn thận đọc một lần, sau đó chậm rãi gật đầu
- Nếu như thế, lão thần liền đi tuyên cáo sự tình đại vương thăng tiên đối với chúng đại thần, còn thỉnh ba vị vương tử đừng quên chấp lễ
nói xong, Đại Tể bưng vải vóc, mệnh cung nhân mở ra cửa cung, dùng một loại nhấn mạnh đặc hữu, cao giọng la lên:
- Đại vương! Băng hà!
Chúng thần ngoài điện cùng nhau yên tĩnh trở lại, Tử Thụ ở bên giường nghẹn ngào hô to:
- Phụ vương!
Vi Tử Khải, Vi Trọng Diễn cùng đồng thanh hô to, Tỷ Can cúi đầu rơi lệ, chúng đại thần tất cả đều khom người nghẹn ngào, bên trong xó xỉnh đại điện truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết của nữ quyến
tiếng khóc lan tràn từ tẩm cung đại vương ra các nơi, không bao lâu trong vương cung đều là thanh âm nghẹn ngào
đây là lễ, phải tôn trọng, nếu không khóc sẽ bị trừng phạt
một canh giờ sau, tiếng khóc ngừng lại
Đại Tể cao giọng la lên, mệnh nữ tế tiến về phía trước cầu nguyện tụng kinh, quá trình này phải kéo dài một ngày một đêm
sau đó, Đại Tể nhân tiện nói:
- Còn thỉnh ba vị vương tử cùng với các vị đại thần, dời bước đến vương điện, Thương không thể một ngày không vương, ý chỉ sau cùng của đại vương đã ở trong tay lão thần, các vị vừa rồi cũng đã tận mắt chứng kiến, tất cả, đều sẽ được quyết định bởi ý chỉ này!
Lý Trường Thọ không khỏi cười thầm dưới đáy lòng
Đế Ất đã tắt thở trước khi mình đến đây hai canh giờ, đạo ý chỉ này lại được định ra trước khi mình đến đây nửa canh giờ
lúc ấy Đế Ất giống như là hồi quang phản chiếu, kỳ thật chẳng qua là một ít pháp thuật trò xiếc mà thôi
quy tắc Thiên Đình định ra, là không thể động vào Nhân Hoàng, mà khi Đế Ất tắt thở, khí vận Nhân Hoàng đương thời đã sụp đổ, chẳng qua một cỗ thi thể
thủ thuật này thoạt nhìn có vẻ nông cạn, lại tương đối hữu dụng
ba vị vương tử đứng dậy, từng người cúi đầu lui lại, không nói một tiếng đi ra ngoài điện, chúng lão thần đi theo ở phía sau
Văn Trọng thừa cơ đi đến bên người Lý Trường Thọ, hơi có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là than khẽ, cũng không nói thêm cái gì
rất nhanh, thần tử vừa rồi còn đang khóc rống giống như thủy triều thối lui, toàn bộ đại điện còn sót lại mấy vị nữ tế bắt đầu nhảy nhảy nhót nhót, biểu lộ ra khá là tịch liêu
một đời hoàng đế, một đời đại thần, người đi trà lạnh, không hơn không kém