Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1652 - Chương 1652: Chỉ Có Chừng Đó?

Chương 1652: Chỉ có chừng đó?

- Đó có phải ý chỉ của phụ vương hay không, ta và ngươi lòng dạ biết rõ, ta vẫn luôn kính ngươi là huynh trưởng, nhưng ngươi lại dùng thi thể phụ vương làm mưu tính như vậy! Thật sự cho rằng ta không biết đó là dị thuật của phương sĩ?

Vị Đại Tể kia vội nói:

- Tam vương tử...

- Ngậm miệng!

Tử Thụ quay đầu nhìn hằm hằm, ngoài điện vừa lúc có sấm sét lấp lánh, dọa cho vị Đại Tể kia đưa tay che ngực, gần như muốn ngất đi

đúng lúc này, ngoài điện truyền đến trận trận tiếng vang áo giáp ma sát, dường như có một số lớn giáp sĩ chen chúc mà tới

Vi Tử Khải bỗng nhiên có lực lượng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngón tay chỉ Tử Thụ:

- Tam đệ, ngươi đừng có cho rằng dựa vào vũ dũng, liền có thể hù sợ vi huynh cùng với chư vị đại thần! Triều Ca Thành này, tối nay không phải do ngươi làm chủ!

- Phải không?

Tử Thụ nhếch miệng, đi về hướng vương tọa trên đài cao, lại ở bên trên bậc thang xoay người lại, ngồi giữa trung tâm bậc thang, trong mắt mang theo vài phần thương hại

- Huynh trưởng... đại ca, nhiều năm như vậy, ngươi tựa hồ vẫn luôn không có phát hiện ra một việc, lúc ta tuổi nhỏ, ngươi và người thân của ngươi liền dùng các loại thủ đoạn nhằm vào ta, đầu độc, ám sát, ngoài ý muốn, dùng bất cứ thủ đoạn nào, ta có bao giờ chết không?

Sắc mặt của Vi Tử Khải trở nên âm trầm, lãnh đạm nói:

- Việc này vi huynh cũng không biết rõ tình hình

Tử Thụ ngả người về phía sau, chống khuỷu tay lên bậc thang, trong mắt mang theo vài phần trào phúng

y chậm rãi nói:

- Vì tối nay, ngươi hao tốn ba năm công phu, âm thầm thu phục thống soái vệ quân trong thành, mười hai vị tướng lĩnh thân vệ vương cung, vì điều này ngươi đã làm ra rất nhiều chuyện xấu xí, hứa hẹn càng ngày càng lớn. Ngươi tối nay nếu thành vua, liền sẽ lại nhiều thêm mười mấy phương quốc, đại ca, ngươi có từng nghĩ tới, tệ nạn của Thương quốc chúng ta là gì không?

Vi Tử Khải lạnh nhạt nói:

- Tệ nạn Thương quốc, tại nô tại hầu

- Ta cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ sẽ không, tệ nạn Thương quốc, ở chỗ ngươi, ta, phụ vương, đều đứng ở trên toà băng sơn này, lại muốn dung băng sơn thành nước chảy, rơi xuống trước hết nhất, chính là ta và ngươi

Tử Thụ đưa tay nhéo nhéo mũi:

- Ta cũng đã từng cho rằng, chỉ có ta nhìn ra tệ nạn của Thương quốc chúng ta, thẳng đến một lần nói chuyện trong đêm với Đại Sử, mới biết, ta cũng không phải là thông minh nhất bên trong các đời vương tử

- Tất cả mọi người có thể nhìn thấy những căn bệnh này, cũng khẳng định có không ít người muốn đi cách tân, cuối cùng lại chỉ là đầu rơi máu chảy, vì sao?

- Đại Thương có tám trăm chư hầu, tuy nhiên, Đại Thương là chư hầu lớn nhất, khi Đại Thương già cả, suy yếu, sẽ luôn có người hùng tâm bừng bừng đứng ra, tệ nạn chân chính của Đại Thương, ở chỗ... vương, vương không được

Ầm ầm ——

Ngoài điện sấm sét lấp lánh, sau đó có mưa to trút xuống

cùng với tiếng sấm, phương hướng cửa cung đột nhiên truyền đến tiếng la giết

Vi Tử Khải biến sắc, bước nhanh về phía cửa cung được mười mấy bước thì lập tức dừng lại, quay người nhìn hằm hằm Tử Thụ bên trên bậc thang

- Tam đệ, ngươi đã làm cái gì!

- Dọn dẹp phản quân

Tử Thụ bình tĩnh đáp trả, hơi lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Ngươi chỉ biết mưu tính, muốn ngăn chặn Phi Hổ, lại không biết Phi Hổ đã sớm chuẩn bị, bí mật xây dựng một đường hầm từ cổng thành đến cửa cung, trong những tướng lãnh thân vệ ngươi mua chuộc đó, có một nửa là người của ta

Vi Tử Khải trợn tròn hai mắt, mắng:

- Ngươi, ngươi! Ngươi tính kế vi huynh!

- Ta vốn không muốn đấu tranh nội bộ, nhưng đại ca ngươi làm quá mức

Tử Thụ nói:

- Thiếu sư cầm ý chỉ của phụ vương, cho Đại Tể xem qua đi

- Vâng!

Văn Trọng vô cùng có lực đáp ứng một tiếng, bước nhanh về phía trước, cầm một tấm quyển trục vải vóc trong tay phóng vào trong tay Đại Tể, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay của Đại Tể

Đại Tể hô hấp cũng đều có chút hỗn loạn, run rẩy mở vải vóc ra, tận lực đọc:

- Quả, quả nhân tự biết ngày giờ không nhiều, nếu trở lại, sẽ phong Tử Thụ làm vua, các ngươi toàn lực phụ tá, bảo hộ sơn hà Đại Thương chúng ta, chôn quả nhân ở bên cạnh tiên tổ, không thể đại tang

Vi Trọng Diễn thấp giọng nói:

- Chỉ có chừng đó?

- Chỉ có chừng đó...

Đại Tể cúi đầu nhìn chữ viết rải rác bên trên vải vóc:

- Xác thực, chỉ có chừng đó, lại là chữ viết của đại vương

sắc mặt của Vi Trọng Diễn lập tức có chút tái nhợt

vào giờ phút này, tiếng la giết ngoài điện đã là ngừng, cửa cung mở ra một cái khe hở, một bóng người vọt vào, thân mang màu vàng áo giáp, toàn thân đều bị nước mưa ướt nhẹp, khuôn mặt uy vũ, khí tức kéo dài

chính là Hoàng Phi Hổ con trai của Hoàng Cổn!

Hoàng Phi Hổ trực tiếp quỳ một chân trên đất, ôm kiếm bẩm báo:

Bình Luận (0)
Comment