đưa tay, Hỏa Tiêm Thương xoay quanh bay vụt mà đến, cùng với một tiếng 'keng' nhỏ, bị y trực tiếp nắm chặt
hai vai y nhẹ nhàng run run, sau lưng hiện ra bốn cánh tay, nắm chặt Càn Khôn Quyển, Hỗn Thiên Lăng, Âm Dương Kiếm, gạch vàng!
Vu tộc chiến pháp, Hỏa thần pháp thân
- Linh Châu Tử...
Thái Ất Chân Nhân khẽ la lên
- Sư phụ
thiếu niên Na Tra ngẩng đầu nhìn về phía Long Vương Đông Hải:
- Đệ tử Na Tra, sinh tại Trần Đường Quan, xuất thân Nhân Tộc, sát khí xâm nhiễm nguyên thần, nếu ngày hôm nay đệ tử triệt để mất khống chế, còn thỉnh sư phụ động thủ trấn áp, đệ tử dù chết cũng không tiếc
Phong Hỏa Luân phát ra một hồi tiếng rít chói tai, ngọn lửa quanh người Na Tra không ngừng hội tụ, y phảng phất như giẫm trên giây cung, đè ép dây cung!
Lão long cầm thương kia thấp giọng nói:
- Na Tra! Ngươi ngày hôm nay chỉ cần tự vẫn ở đây, chúng ta sẽ bỏ qua tính mạng cho người nhà ngươi
- Tự vẫn?
Na Tra cười lạnh một tiếng, trường thương chỉ xéo không trung:
- Coi như ngày hôm nay bị các ngươi đánh giết, cũng sẽ kéo theo các ngươi cùng chết, cha ta từng nói, nam nhi lập thế, bổn phận chính là trừng phạt kẻ mạnh và hỗ trợ kẻ yếu! Ngày hôm nay Long tộc các ngươi phá Trần Đường Quan chúng ta, ta và ngươi tử chiến, xem đạo của ai cao hơn!
Gia phụ Tổng Binh Trần Đường Quan Lý Tĩnh! Phong Hỏa Luân!
Xoạt ——
...
...
Hôm đó, một vành mặt trời treo ở Trần Đường Quan
hôm đó, vòng tay tam tiết bọc ở trên cổ tay Na Tra một hồi lâu, lặng yên phá toái
lửa sáng rực, nước ngập trời
tiếng rít của thương long kéo dài không dứt, thân ảnh phi tốc xoay quanh ở không trung vung vẩy trường thương, từng tia từng tia sát khí quấn quanh tự thân, nhưng hai mắt y vẫn luôn trong trẻo
nhưng cuối cùng địch vẫn đông hơn
long huyết rải đầy thủy trạch, mấy thân ảnh bị vây ở phụ cận đại trận Lý phủ, lão giả đầu rồng đầy trời bao vây tầng tầng mấy thân ảnh bọn họ
Ngọc Đỉnh Chân Nhân chống ra tiên lực đau khổ chèo chống, Thái Ất Chân Nhân khóe miệng thấm máu, Dương Tiễn toàn thân y giáp phá toái, bên trên thân thể hùng tráng mang theo đạo đạo vết thương, lại vẫn đang giúp sư phụ chèo chống kết giới
Na Tra gần như kiệt lực, vào giờ phút này chống trường thương quỳ gối bên trên mặt nước được tiên lực bao khỏa, không ngừng muốn đứng lên, toàn thân lại không ngừng run rẩy
Lý Tĩnh lúc này càng là suy yếu vô cùng, cái giá phải trả khi thiêu đốt nguyên thần, chính là y lúc này muốn động một ngón tay cũng đều vô cùng cố sức
- Na Tra...
Lý Tĩnh nhẹ giọng hô
Na Tra cười khổ, lẩm bẩm nói:
- Là hài nhi lỗ mãng, đưa tới tai hoạ cho Trần Đường Quan
- Ngươi là, là thiếu niên kia sao?
Lý Tĩnh run giọng hỏi
Na Tra nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta là con trai thứ ba của ngài, là Na Tra
- Ài, tóm lại là vi phụ vô dụng
Lý Tĩnh thở nhẹ một cái, suy yếu nói:
- Nhưng nhớ kỹ, đây cũng không phải là ngươi gây họa, chỉ là công lý và đạo nghĩa đôi khi đến hơi muộn mà thôi, sự tình trên đời, thường xuyên sẽ như vậy, đừng có vì chuyện như vậy sinh lòng phẫn hận, đừng có vì vậy mà bất bình, hãy đi theo con đường đúng đắn, phải không thẹn với lương tâm...
Lý Tĩnh chống đỡ kiếm gãy chậm rãi ngồi dậy, gọi khẽ Chân Nhân đối với Thái Ất Chân Nhân, Thái Ất đột nhiên ra tay, một chỉ định trụ nguyên thần cực kỳ suy yếu của Na Tra
Lý Tĩnh cười cười đối với Na Tra, thân hình bị một cỗ tiên lực cuối cùng bao bọc, chậm rãi bay lên
trên bầu trời, Long Vương Đông Hải đưa tay ra hiệu, lưu quang đầy trời tạm thời ngừng, đạo đạo ánh mắt nhìn chăm chú thân ảnh Lý Tĩnh
Lý Tĩnh bay ra kết giới của Ngọc Đỉnh Chân Nhân, cầm kiếm gãy ngẩng đầu đứng, lạnh nhạt nói:
- Ngày hôm nay Lý Tĩnh ta nguyện ý hi sinh mạng sống của chính mình, đền mạng cho Tam thái tử Đông Hải Long Cung
có trưởng lão Long tộc thấp giọng nói:
- Ngươi có biết tội của ngươi không?
Lý Tĩnh quay đầu liếc nhìn Na Tra hai mắt trợn tròn giờ phút này, lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ là đền mạng, sao lại có tội? Long Cung các ngươi, không phải Nhân Hoàng, không phải Thiên Đình, dựa vào cái gì định tội Lý Tĩnh ta
trưởng lão Long tộc kia mắng to một tiếng:
- Không biết hối cải! Giết hết bọn hắn!
Lý Tĩnh nắm chặt chuôi kiếm, căm tức nhìn mấy trăm lão giả đầu rồng trong không trung, toàn thân đang run rẩy...
- Được, ta…
Đúng lúc này!
Lý Tĩnh còn chưa nói ra chữ 'Nhận', một tiếng hừ lạnh rơi xuống từ trên không, bầu trời nguyên bản trải rộng mây đen, đột nhiên có một chùm ánh mặt trời chiếu sáng xuống
một vị lão đạo tóc trắng xếp bằng ở đám mây, thân hình chậm rãi rủ xuống
tay lão đạo cầm phất trần, đầu vai nổi lơ lửng một đầu tiểu tháp, phía sau lượn vòng Âm Dương Thái Cực Đồ, vốn là mặt mũi hiền lành, vào giờ phút này lại là khuôn mặt lạnh lùng