nhưng ở dưới một phen thao tác của Lý Trường Thọ, hắn tựa như là đã mở ra một cánh cửa sổ dưới đáy lòng, linh hồn ngồi trước 'màn hình', xem các hình ảnh khác nhau chiếu bên trong
cảm giác nhập vai cũng không tính mãnh liệt
đây là một tòa phường trấn phồn hoa, không trung tràn ngập lồng ánh sáng đại trận đủ màu rực rỡ, bên ngoài lồng ánh sáng là thiên địa tối tăm mờ mịt
lần đầu tiên bước vào nơi đây, Lý Trường Thọ liền có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ mình đã từng nhìn thấy ở đâu hay đã đến đây khi nào
không ngừng có những bóng người từ bên ngoài đại trận bay vào, tuyệt đại đa số đều là bộ dáng Tiên Thiên Đạo Khu, nhưng cũng có một số nhỏ duy trì trạng thái thú, trạng thái linh, tựa hồ cũng không chỉ có Nhân Tộc, Yêu tộc, còn có các loại linh tộc
cảm ứng thô sơ giản lược, đạo vận tự thân bóng người tới lui nơi này đều vô cùng ngưng thực, tùy tiện xách ra một vị cũng đều là cao thủ
chuyện này khiến Lý Trường Thọ nhớ tới một thời đại, một cái niên đại Đại La đi khắp nơi trên đất, Kim Tiên nhiều như chó bên trong Hồng Hoang, một cái niên đại mà ở giữa Hỗn Độn Hải cùng với Hồng Hoang dị thường náo nhiệt
thời kì cuối Viễn Cổ, long phượng sơ kiếp
khi đó vì tránh né tam tộc long phượng kỳ lân đại chiến, tiên thiên đại năng, các lộ cao thủ, phần lớn đều sinh tồn ở biên duyên Hồng Hoang
khi đó, Tam Thanh đã bái sư Hồng Quân Đạo Tổ, Đạo Tổ lập ra Huyền Môn, giảng đạo ở phía sau Tử Tiêu Cung, lúc hợp đạo, mới đổi tên Huyền Môn thành Đạo Môn
mà khi Lý Trường Thọ nhìn thấy 'vòng xoáy' quen thuộc ở trung tâm phường trấn này, tất nhiên đã xác định được mộng cảnh này diễn ra khi nào, ở chỗ nào
thời kì cuối Viễn Cổ, Huyền Đô Thành
vào lúc Lý Trường Thọ đang nhìn quanh các nơi, trong lòng liên tục xuất hiện cảm khái, một lão đạo thân hình khôi ngô bước ra từ góc phố cách đó không xa, mỉm cười ấm áp với Lý Trường Thọ
Đạo Tổ, Hồng Quân!
Lý Trường Thọ cúi đầu vái chào một cái, cũng không nói nhiều, dạo bước đi tới
Hồng Quân Đạo Tổ mỉm cười gật đầu, nói với Lý Trường Thọ:
- Đi theo ta đi
- Vâng
Lý Trường Thọ hành lễ đệ tử, hai tay nhét ở bên trong tay áo, cúi đầu đi theo phía sau Đạo Tổ, bước vào trong đường phố này
sau bảy lần quặt tám lần rẽ, Hồng Quân Đạo Tổ đẩy ra hai phiến cửa gỗ, mang theo Lý Trường Thọ vào một chỗ viện lạc cắm đầy thúy trúc
tiểu viện bố trí vô cùng trang nhã, khúc thủy lưu thương rải đầy đá cuội, giả sơn kỳ thạch tô điểm ở các nơi, gió thổi qua trong sân, lá tre phát ra tiếng xào xạc êm dịu, ngăn cách ồn ào náo nhiệt bên ngoài
Hồng Quân Đạo Tổ dẫn Lý Trường Thọ đến bên cạnh nước chảy, điểm ra hai chiếc bồ đoàn, một chiếc bàn thấp, sau đó ngồi xuống
- Ngồi
- Tạ sư tổ
Lý Trường Thọ thấp giọng đáp, vung lên vạt áo trường bào, ngồi ở đối diện Hồng Quân Đạo Tổ
Hồng Quân Đạo Tổ cười khẽ, nói:
- Ngươi cảm thấy, bần đạo làm mộng cảnh này như thế nào?
- Mộng cảnh sư tổ sáng lập khá chân thực
Lý Trường Thọ có chút câu nệ cười:
- Gần như có thể nhầm lẫn với hiện thực
Hồng Quân cười nói:
- Sao ta lại có cảm giác ngươi luôn châm chọc bần đạo
Lý Trường Thọ: "..."
- Đệ tử không dám
- Không dám? Ngươi còn có cái gì không dám?
Hồng Quân Đạo Tổ cười thán:
- Hóa thành 'số một' chạy trốn, Thiên Đạo không có cách nào xoá bỏ, sau này chỉ có thể mặc cho ngươi rời đi, ngươi ở ngay dưới mí mắt bần đạo, trở thành tiểu gia hỏa bần đạo nhất định phải xưng đạo hữu, thật sự đủ tặc
Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:
- Vô luận sư tổ có mục đích gì, đệ tử có thể có ngày hôm nay, hơn phân nửa vẫn là sư tổ thôi động, sư tổ triệu ta đến đây, chắc chắn không phải để thuyết phục đệ tử tin sư tổ, xin đừng nói những lời như vậy, đệ tử đối với sư tổ kỳ thật vô cùng khâm phục
Hồng Quân Đạo Tổ trầm ngâm đôi chút, nói:
- Đã như vậy, ta và ngươi có thể nói chuyện thẳng thắn và thành thật, bần đạo lại hỏi ngươi, ngày đó ngươi ở Tử Tiêu Cung nói rằng, Nhân Hoàng trấn áp chính là ý chí cuối cùng của Bàn Cổ Thần, đó có phải là lời nói thật dưới đáy lòng ngươi?
- Chỉ là đệ tử suy đoán thôi
- Nói một cách khác, cũng không phải là lời nói thật
Hồng Quân Đạo Tổ cười nói:
- Bần đạo thật sự hiếu kỳ, ngươi thông qua một sợi Hồng Mông Tử Khí bên trong nguyên thần Côn Bằng kia, đến cùng thấy được bao nhiêu thứ
Lý Trường Thọ nhìn chăm chú vào đường vân bàn thấp, nói:
- Đệ tử thấy kỳ thật không nhiều, tuyệt đối sẽ không vượt qua mấy vị Thánh Nhân lão gia, nhưng sư tổ, trực tiếp can thiệp ý nghĩ Nhân Hoàng, quả thật có chút quá phận
- Ngươi biết rõ Toại Nhân Thị ra tay sẽ sụp đổ tự thân, còn đi Hỏa Vân Động mời tam hoàng ngũ đế, không phải cũng có chút quá phận?