Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 1767 - Chương 1767: Vẫn Phải Chết

Chương 1767: vẫn phải chết

trước cửa thành Trần Đường Quan lập tức yên tĩnh, vị tướng lĩnh thủ vệ kia sững sờ nhìn trường cung căng đứt trước mắt, không khỏi dậy lên nỗi buồn, bất giác cảm thấy nguyện vọng giản dị mà mỹ lệ tốt đẹp kia, cũng đã là khó có thể thực hiện

bên trên Tiểu Quỳnh Phong, Lý Trường Thọ nhíu mày nhìn một màn này, muốn cười lại có chút bận tâm

Đạo Tổ sẽ không cho rằng hắn đang cố ý gây sự chứ?

Đây thuần túy là hiểu lầm, trách nhiệm chủ yếu thuộc về Bạch Trạch tiên sinh, bởi vì kỹ nghệ không quá lành nghề, chứ không có quan hệ gì đến hắn

phía bên kia gương đồng, Bích Vân đồng tử kia đã là hái một rổ hoa dại, nhảy nhảy nhót nhót trở về động phủ nhà mình

mặc dù đồng tử này cũng không biết chính mình trải qua cái gì, nhưng cũng không hiểu sao trở nên vui vẻ một ít

- Tiểu Na Tra lại muốn làm cái gì?

Linh Nga nhỏ giọng hỏi, mấy người một linh tiếp tục nhìn chằm chằm hình ảnh trong gương đồng

chỉ thấy Na Tra phủi mông một cái đứng lên, dùng vải quấn lại trường cung đã gãy mất, chột dạ gõ gõ dây cung, nói y với tướng quân kia:

- Nếu cha ta hỏi, ngươi liền nói là ta làm hư, không cần phải lo lắng

tướng quân kia lập tức mang ơn, suýt nữa khóc ròng ròng

- Chuyện kia

Na Tra nhỏ giọng thầm thì:

- Cha ta nếu như không hỏi, ngươi cũng đừng chủ động nói, đồ vật này chỉ là đồ trang trí thôi, cũ rồi không dùng được nữa

- Vâng, vâng, mạt tướng rõ ràng, Tam thiếu gia yên tâm

Na Tra bình tĩnh gật đầu, xách theo cung tiễn, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên thành lâu, đặt trường cung về chỗ cũ, sau đó chột dạ nhìn trái phải một cái

bên trên Tiểu Quỳnh Phong, mấy vị tiên tử cười khúc khích, Lý Trường Thọ lại là âm thầm buồn bực, không biết kịch bản Thiên Đạo lại nên trình diễn như thế nào

chẳng lẽ lại...

Thế là, mấy canh giờ sau, lúc trời tối người yên

một vệt bóng đen lặng yên chui vào bên trong thành lâu, mang thanh trường cung kia đi, vào trước tảng sáng, đưa trở về trường cung đã lắp ráp tốt

Lý Trường Thọ trốn ở trong tối nhìn chăm chú vào bóng đen này, thật sự có chút dở khóc dở cười

Di Lặc này, có thể đảm nhận và làm bất kỳ công việc gì, một vị Đại sư huynh Tây Phương Giáo thật tốt, lại bị ép buộc trở thành thợ sửa chữa binh khí

sáng sớm

trong Lý phủ, Lý Tĩnh nghe được lời đồn, mang theo Na Tra đi thẳng đến thành lâu, nhìn thấy là một thanh trường cung hoàn hảo không chút tỳ vết

nhân tiện, ba mũi tên đều có cùng chiều dài

Lý Tĩnh thở dài dưới đáy lòng, khẽ lắc đầu, nói:

- Cám ơn ngài, Tinh Quân

bên trong góc, một vị đạo nhân nào đó đập vỡ tường, quay người rời đi, để lại nửa tiếng hừ lạnh

tên khốn Lý Trường Canh này, thù này, bần đạo nhớ kỹ!

Bích Vân đồng tử vẫn phải chết

lúc Lý Tĩnh mang theo Na Tra đi tới cổng thành, Lý Trường Thọ liền có một loại dự cảm tương đối mãnh liệt, chờ Lý Tĩnh phát hiện ra Càn Khôn Cung hoàn hảo không chút tổn hại, trong mắt Na Tra hiện lên vẻ kích động...

Chỉ có thể nói đáng ăn mừng chính là, cuối cùng kéo ra Càn Khôn Cung không phải Lý Tĩnh, bằng không việc ngày hôm nay, Nhân Giáo hắn cũng là khó mà xử lý

- Cha, ta có thể thử kéo Càn Khôn Cung này không? Trước đó ta đã từng kéo rồi!

Tiểu Na Tra hứng thú bừng bừng hô hào

trong mắt Lý Tĩnh mang theo vài phần hiền lành, đưa tay chụp bàn tay Na Tra, thấp giọng nói:

- Đừng có nghịch ngợm, cung này chính là thiên ngoại chi bảo, dùng để trấn áp tà ma, cũng không phải là đồ vật ngươi vui đùa

Na Tra xoay động nhãn châu, vừa mới định nói chuyện, Lý Tĩnh đã là bỏ Càn Khôn Cung được bao bọc bởi đạo đạo tiên quang vào trước mặt Na Tra

- Không được đụng vào những trường tiễn đó, cũng đừng có bởi vậy dương dương tự đắc

- Cám ơn cha!

Na Tra mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên, ôm Càn Khôn Cung vọt tới bên tường thành, xoay người nhảy lên trên mái chắn, có chút thần khí ngửa đầu ưỡn ngực, hấp dẫn sự chú ý của không ít bách tính và giáp sĩ phía dưới

- Ừm hừ!

Tiểu Na Tra hắng giọng, phản tay nắm chặt Càn Khôn Cung, hấp khí, tụ lực, bày tư thế tiêu chuẩn 'Kéo cung bắn đại điêu', kéo trường cung tới cực hạn bản thân có thể làm được

đúng lúc này!

Một cây Chấn Thiên Tiễn biến mất không thấy gì nữa, sau đó xuất hiện ở trong tay Tiểu Na Tra

Lý Tĩnh chau mày, lập tức liền muốn lên tiếng ngăn cản, luôn cảm thấy chuyện hôm nay không hiểu sao có chút kỳ quặc

nhưng ngón tay Tiểu Na Tra đã là buông ra!

Dây cung vang lên, Chấn Thiên Tiễn phá không mà đi, để lại một vệt dài trên bầu trời xanh và biến mất trong khoảnh khắc

- Ồ ——

Chúng giáp sĩ, chúng bách tính phía dưới:

- A ——

Tất cả đều tán thưởng không thôi

Na Tra ngẩng đầu nhìn quanh, sau đó liền có chút chột dạ quay đầu nói:

- Có thể bắn xa như vậy sao?

Lý Tĩnh: "..."

- Cha đừng có nóng giận, hài nhi sẽ đi bắt tên này lại!

Bình Luận (0)
Comment