Bệ hạ là phàm nhân, thọ nguyên có hạn, mà sau khi bệ hạ băng hà, kẻ kế tục sẽ rất khó lại có quyết đoán như vậy
sinh tử thương quốc, đều phụ thuộc vào trận chiến này!
Đạo của Thánh Nhân sư tổ, là vì lấy ra một chút hi vọng sống cho vạn linh thiên địa!
Đạo của y, cũng chỉ là lấy ra một chút hi vọng sống vì Đại Thương này
Không, đêm dài lắm mộng, chậm thì sinh biến
- Triệu tập tướng lĩnh ba quân!
Văn Trọng hét lớn một tiếng đối với ngoài trướng:
- Các quân ngày mai giết hươu làm thịt dê, tráng quân sĩ!
- Rõ!
Ngoài trướng truyền đến một loạt tiếng đáp lại, từng người từng người lính liên lạc chạy gấp mà đi, tiếng hô hoán truyền đến một doanh lại một doanh
bên trong Tây Kỳ Thành đột nhiên truyền đến âm thanh khóc lóc đau khổ, tựa như đại nhân vật nào đó chết
trong quân doanh Thương quân, thừa dịp bóng đêm bắt đầu điều động, quân sĩ bị thúc dục đi ngủ sớm, trước hừng đông đã nổi lên mùi thịt nồng đậm
sáng sớm, trống đánh vang dội, trên mặt đất xuất hiện từng đầu trường long uốn lượn, cờ xí các bộ Thương quân phất phới theo gió, bên trong thiên địa một mảnh túc sát
Chu doanh... treo cao bài miễn chiến, trong trận nín hơi ngưng thần, trận địa sẵn sàng
trung quân đại trướng Thương quân, Văn Trọng chậm rãi mặc áo giáp, điểm ra một mặt thủy kính, nhìn khuôn mặt tang thương trong đó
mặt tùy tâm sinh, tướng tùy tâm sinh
trận chiến ngày hôm nay, trên cầu hủy diệt Tây Kỳ, dưới cầu lật úp Chu quân, chiến sự nếu khởi, sinh linh đồ thán, nhưng đều vì chủ mình, trung tâm không sợ
'Lão sư, quả nhân nhất định phải làm cơ nghiệp Thương, hưng thịnh một lần nữa ở trong tay quả nhân! '
Bệ hạ, ngài thật ra là đang kháng thiên mệnh, đấu với trời
muốn hưng Chu đại Thương, thật ra là Thiên Đạo, bệ hạ…
- Thái sư đã nghĩ kỹ?
Một tiếng khẽ gọi truyền đến từ sau lưng, Văn Trọng sửng sốt một chút, từ bên trong thủy kính thấy được, thanh niên đạo giả không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng chính mình
người tới không có che lấp hình dáng tướng mạo, lại làm cho Văn Trọng có phần không thích ứng, sửng sốt một cái chớp mắt mới nhận ra là ai, vội vàng quay đầu hành lễ
- Văn Trọng bái kiến Thái Bạch Tinh Quân!
Một tiếng thái sư, một tiếng Tinh Quân đại nhân, hai xưng hô xem như một cái khách khí hơn một cái
Lý Trường Thọ chắp tay đứng sau lưng Văn Trọng, đáy lòng còn đang cảm khái, Văn Trọng này ngay cả khí tức của chính mình đều không có cảm giác đến, liền dám một mực chắc chắn chính mình là chính mình
đây nếu như Thiên Đạo tùy tiện tạo ra một bộ da, như 'Hoàng Long' vậy, Văn Trọng chẳng phải sẽ bị lừa ngay sao?
Hậu bối này, một chút tính cảnh giác cũng đều không có
Lý Trường Thọ gật gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lạnh nhạt nói:
- Ngươi hẳn có một chút thời gian này, tới nói chuyện đi
- Tinh Quân đại nhân
Văn Trọng chắp tay cúi đầu:
- Không biết ngài có gì dạy bảo, hiện giờ ba quân xuất phát, đang cần chủ soái. Văn Trọng đích thân đến chinh phạt, tự nhiên không thể để tướng sĩ ba quân đợi lâu
- Đi chịu chết không công sao?
Lý Trường Thọ ấm giọng hỏi
Văn Trọng run lên, sau đó cúi đầu vái chào một cái:
- Văn Trọng thân phụ vương mệnh, bây giờ chỉ có thể đánh cược một lần
- Đánh cược một lần
Lý Trường Thọ cười cười, nói:
- Ngay cả một chén trà cũng không có sao?
- Tinh Quân...
Văn Trọng hơi dừng lại, lập tức thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- Ngài chờ một lát, ta sẽ bảo đồ nhi đưa tới
Văn Trọng nói xong đi đến màn cửa, thấp giọng nói vài câu đối với bên ngoài, lại đưa tới Mặc Kỳ Lân rơi vào trước trướng, lúc này mới quay người trở về đại trướng
Lý Trường Thọ mỉm cười đánh giá tình hình trong doanh trướng, Văn Trọng lúc này lại đoán không ra Lý Trường Thọ đến đây làm gì, chỉ có thể đứng chờ ở bên cạnh
ngoài doanh trại tiếng trống như sấm, các lộ đại quân chậm rãi tới gần Tây Kỳ Thành theo thế vây công
Thương Quân có ưu thế tuyệt đối về binh lực, Chu quân lúc này chỉ có thể dựa vào địa lợi
bên trong doanh trướng, Lý Trường Thọ tựa hồ cố ý tìm đề tài, ôn hoà nói:
- Ngươi muốn cường công Tây Kỳ Thành, cụ thể là nghĩ như thế nào?
Văn Trọng hơi suy nghĩ, cung kính nói:
- Chu vốn là chư hầu của Thương, nhưng không tuân theo vương mệnh, lòng lang dạ thú, lén mở rộng quân bị, chinh chiến phương quốc, ý đồ mưu phản người người đều biết, đại vương có lòng tốt tha cho Cơ Xương một mạng, bây giờ...
Giữa lông mày Lý Trường Thọ xẹt qua một chút bất đắc dĩ, lãnh đạm nói:
- Ngươi là nghĩ, cho dù dùng hết Thương Quân nơi đây, cũng phải công phá Tây Kỳ Thành, ít nhất cũng phải tiêu hao đại quân Chu quốc, hao hết quốc lực, đúng không?
Văn Trọng im lặng, cúi đầu khe khẽ thở dài
- Tinh Quân đại nhân, lão thần ngu dốt, không còn cách nào khác
Lý Trường Thọ nói:
- Đại quân ngươi điều động, phần lớn đến từ các cửa ải tây bắc Thương quốc, một nửa là binh lực chư hầu