nhìn có chút không hiểu
- Tạm thời gió êm sóng lặng, nhưng ở phía dưới bình tĩnh này, giấu giếm sóng cả mãnh liệt!
- Đừng có đọc ra lời tường thuật!
- Ách, đại khái chính là như vậy, nhìn như bình tĩnh, kỳ thực hung hiểm vô cùng!
Chung Linh trầm ngâm vài tiếng:
- Nếu không, ta mang ngươi chạy trốn trước?
- Không muốn
Linh Nga khẩn trương nắm chặt tay nhỏ:
- Tại thời khắc mấu chốt liền đi giúp sư huynh ta, Chung tỷ ngươi cũng là tồn tại nổi danh cùng với Đồ lão đại, nhất định có thể giúp đỡ cái gì
- Mặc dù ngươi nói xác thực có đạo lý... hắc hắc, bao ở trên người tỷ tỷ!
Chung Linh đắc ý cười một tiếng, uy năng Hỗn Độn Chung chậm chạp tăng lên, tùy thời làm tốt chuẩn bị mang theo Linh Nga đi qua vớt Lý Trường Thọ rời đi
trong phòng trà trong rừng, Đạo Nhân khôi ngô kia mỉm cười nhìn Lý Trường Thọ
thân thể Lý Trường Thọ nghiêng về phía trước, khóe miệng cũng mang theo vài phần mỉm cười khiêm tốn
Hỗn Độn Chung nếu như không phải biết, một người là thiên, một người là phản thiên, nàng đều cho rằng đây là một đôi ông cháu có quan hệ rất không tệ chạm mặt!
Lý Trường Thọ dùng tay áo phủi lá rụng trên ghế ngồi, cười nói:
- Sư tổ đã yêu thích, không bằng ở lại thêm mấy ngày, đệ tử cũng tiện thỉnh giáo một ít nghi nan tu đạo
- Ha ha ha!
Hồng Quân đỡ râu cười khẽ, rất tự nhiên ngồi xuống gốc cây, nói:
- Ngươi còn có thể có nghi nan? Thiên Đạo đều sắp bị ngươi trộm. Thủ pháp bắt chước ngụy trang nguyên thần của ngươi, so với thủ pháp nguyên thần thứ hai của tiền bối ngươi kia, cũng là không chút thua kém, khiến người vỗ án tán dương
- Vào trước khi ngươi chủ động bày ra một sợi Hồng Mông Tử Khí kia đưa cho Triệu Công Minh, ở bên trong cảm ứng của bần đạo, sợi Hồng Mông Tử Khí kia vẫn luôn ở trong nguyên thần Côn Bằng, chưa từng nghĩ, chung quy là bị ngươi tính kế
Lý Trường Thọ nói:
- Đạo của đệ tử so với đạo của sư tổ, kém đâu chỉ vạn dặm
- Cách xa vạn dặm, chữ này thật quen thuộc
Hồng Quân khẽ thở dài:
- Vốn cho rằng, có thể ở trên người ngươi nhìn thấy không ít bóng dáng của vị hảo hữu kia, lại phát hiện ngươi và y hoàn toàn khác biệt
Lý Trường Thọ nói:
- Tất cả sinh linh đều có đặc tính riêng của mình, đây cũng là mị lực của sinh linh, sư tổ rời khỏi Tử Tiêu Cung quá lâu, không có chuyện gì sao?
- Vô sự
Hồng Quân Đạo Tổ cười nói:
- Không thể rời Tử Tiêu Cung kỳ thật chỉ là bần đạo thuận miệng nói tại Thượng Cổ, vì làm cho một ít tính kế có thể thoải mái thôi động hơn
- Dù sao có khi, muốn sử dụng tư dục, ác niệm của sinh linh, ngươi liền không thể cho bọn họ quá nhiều cảm giác áp bách cùng với cảm giác uy hiếp
- Đứng ở bên ngoài Tam Giới, ngạo nghễ nhìn thiên địa, chỉ cần đẩy một cái tại thời khắc mấu chốt, liền có thể tạo được hiệu quả tứ lạng bạt thiên cân
- Thú vui, chỉ là một chút sở thích của bần đạo mà thôi
Lý Trường Thọ mỉm cười lắc đầu:
- Sở thích của sư tổ thật sự có chút... đệ tử không dám gật bừa
Hồng Quân Đạo Tổ lại ôn hoà nói:
- Không đề cập tới những tranh chấp lý niệm này, Trường Thọ, ngươi có biết ngày hôm nay bần đạo vì sao đến đây?
- Đệ tử tự nhiên không biết
- Vẫn là muốn khuyên nhủ ngươi một lần nữa
Hồng Quân Đạo Tổ chậm rãi nói:
- Bần đạo đối với những còn át chủ bài của ngươi biết nhất thanh nhị sở, ngươi đối với mục đích của bần đạo cũng nhất thanh nhị sở, chẳng qua là mối quan hệ giữa sinh linh và thiên địa
- Nói theo cách của quê nhà ngươi, chính là cách con người và thiên nhiên chung sống hòa hợp, con người hủy hoại thiên nhiên, sẽ phải gánh chịu sự trả thù của thiên nhiên, thế thôi
- Ta và ngươi nếu đối đầu với nhau, thì sẽ không có ích lợi gì cho sinh linh và thiên địa. Trường Canh, rời đi đi, mang theo Vân Tiêu, Linh Nga, cùng với bất kỳ ai khác mà ngươi muốn mang theo
- Sau đó bần đạo sẽ an bài Vân Tiêu qua kiếp, để nàng có chút bàn giao đối với Tiệt Giáo, như thế liền có thể an tâm trở lại với ngươi, chẳng phải tốt đẹp sao?
Trong mắt Lý Trường Thọ tràn đầy cảm động, vừa mới định mở miệng, liền bị Đạo Tổ đưa tay ngăn cản
Đạo Tổ cười nói:
- Đừng có diễn kịch, ta và ngươi nên thành thật một chút
Lý Trường Thọ trong nháy mắt khôi phục thành khuôn mặt lãnh đạm, khóe môi nở nụ cười lễ phép
- Sư tổ, việc này chỉ sợ có chút không ổn, đệ tử rõ ràng còn chưa ra bài, sư tổ vì sao liền muốn quét đệ tử ra ngoài cục?
- Ý của ngươi là muốn đấu pháp một trận với bần đạo?
Ý cười trong mắt Hồng Quân Đạo Tổ có chút ấm áp, như thể đang nói về một số vấn đề tầm thường
nhưng khi lão nói ra lời này, Lý Trường Thọ lại không cảm giác được nửa điểm trào phúng, khinh thường, thậm chí cảm thấy chính mình... nhận được đầy đủ tôn trọng của Đạo Tổ