Hồng Quân khẽ lắc đầu:
- Đối mặt với sự cám dỗ của tự do, con người không thể kiềm chế được
- Nhưng một tập thể có thể làm được, khi hành vi của một cá nhân bị hạn chế bởi điểm mấu chốt đạo đức và các chuẩn mực hình thức do tập thể hình thành, và khi theo đuổi điều thiện và tránh điều ác trở thành tín ngưỡng của tập thể, liền có thể làm được gián tiếp ước thúc tự thân
- Sinh linh chi ác chỉ là bị che giấu, chỉ cần thêm chút dẫn dụ liền sẽ bộc phát, cũng không thể loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn
- Một tập thể không chỉ thể hiện cái ác của chúng sinh mà còn thể hiện cái thiện của chúng sinh
Lý Trường Thọ nói:
- Một cá nhân có tư tưởng trưởng thành sẽ hiểu rằng những gì chúng ta thấy không chỉ thiện mà còn ác, đây chính là hiện thực, chúng ta phải làm chính là công kích ác, tuyên dương thiện, để duy trì môi trường sống tập thể này
- Sư tổ dường như muốn lấy Quảng Thành Tử sư huynh làm ví dụ, đề thuyết phục đệ tử, nhưng Quảng Thành Tử không đại biểu được cho chỉnh thể sinh linh, thậm chí không đại biểu được cho vòng quan hệ tiên Xiển Giáo
- Sư tổ, lý niệm của ta và ngươi có tính khác biệt căn bản, thiện ác vốn là cùng tồn tại, thiên địa vì sao không thể khoan dung hơn với thiện ác của chúng sinh?
- Thiên Đạo vốn nên chí công vô tư, sư tổ ngài làm người mở đường, vốn nên đi dẫn đạo sinh linh hướng thiện, vì sao Thiên Đạo dung hợp cùng với sư tổ, lại lựa chọn tiến hành trấn áp sinh linh?
Hồng Quân Đạo Tổ thở dài:
- Nếu Trường Canh có thể ngồi ở vị trí của bần đạo, tự nhiên sẽ minh bạch
- Lại là lời nói khách sáo vô dụng như vậy
Lý Trường Thọ nói:
- Sư tổ nếu như có thể nói ra nguyên do cụ thể, đệ tử lập tức dẫn người rời đi Hồng Hoang, hóa thành một trong độn đi, thành toàn Thiên Đạo, thành toàn sư tổ
trong mắt Hồng Quân Đạo Tổ xẹt qua một tia lệ mang
- Sư tổ ngài nói không nên lời
Lý Trường Thọ thở dài:
- Thiên địa vốn không tính, làm sao có cảm tình
- Xem kịch đi
sắc mặt của Hồng Quân Đạo Tổ có chút bất mãn, nhưng lại chưa phát tác, một lần nữa nhắm mắt không nhiều lời nữa
Lý Trường Thọ lắc đầu, một lần nữa nhìn chăm chú thế cục Triều Ca Thành, ánh mắt rơi vào trong đại vương cung kia
...
- Đại vương, lòng người trong thành bàng hoàng, lời đồn đại nổi lên bốn phía! Đạo tặc phóng hỏa làm loạn khắp nơi!
- Đại vương! Cơ Phát tiểu nhi có chuẩn bị mà đến, trong thành có phản đồ nội ứng ngoại hợp với gã!
- Chu quân kia vô cùng kỳ quặc, một đám đều có dũng cảm của một trăm người! Đây tuyệt đối là thủ đoạn của những tiên nhân kia! Bằng không chư vị tướng quân tuyệt đối sẽ không bại lui như thế!
- Còn thỉnh đại vương tạm lánh!
- Còn thỉnh đại vương tạm lánh!
Ở phía dưới vương tọa, chúng đại thần Thương quốc quỳ sát dưới đất, không ngừng la lên
bên trên vương tọa, hai mắt Đế Tân có chút vô thần nhìn chăm chú vào bên ngoài cửa điện, bầu trời âm trầm bị ngọn lửa nhuộm thành màu vỏ quýt kia
- Quả nhân thế nhưng là đã làm sai điều gì... quả nhân, thế nhưng đã tin nhầm người nào?
- Đại vương!
Vương thúc Tỷ Can bước nhanh mà đến từ ngoài điện, không để ý đến tiếng thở hồng hộc của mình, cao giọng hô:
- Còn thỉnh đại vương lập tức di giá đi về phía đông! Tinh nhuệ Thương Quân chúng ta đều đang đông chinh! Trận chiến này không phải lỗi của đại vương, không phải lỗi của tướng sĩ! Đại vương chỉ cần tránh đi tử kiếp ngày hôm nay, ngày mai tự có thể đông khởi binh đoạt lại Triều Ca Thành! Thương dân chúng ta trên dưới một lòng, nhất định không phụ vương!
- Ngậm miệng!
Đế Tân bỗng nhiên quát to một tiếng, đứng dậy giận mắng:
- Quả nhân há có thể co rúm người bỏ chạy như vậy! Quả nhân lại sẽ sợ Cơ Phát tiểu nhi này!
- Đại vương!
Tỷ Can định tiếng nói:
- Lúc này tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính, cơ nghiệp Đại Thương đang ở trên vai đại vương!
- Tiên tổ đều đang nhìn chăm chú vào quả nhân! Tiên tổ đều đang nhìn bản vương!
Trong hai mắt Đế Tân tràn đầy tơ máu:
- Quả nhân sẽ đích thân dẫn binh, quả nhân muốn chiến một trận với Cơ Phát tiểu nhi kia!
Tỷ Can hô to:
- Đại vương, Thương Quân chúng ta chưa bại!
- Báo —— tây thành thất thủ, Chu quân xông phá cửa thành tiến về vương cung! Số lượng không có cách nào tính toán!
- Đại vương! Ngài đi trước đi!
- Không thể tranh thắng bại tạm thời!
- Tất cả câm miệng!
Đế Tân hét lớn một tiếng:
- Đều cút ra khỏi đây, cút!
- Bệ hạ
Tỷ Can bước nhanh về phía trước:
- Tử Thụ! Ngươi thanh tỉnh một chút!
- Tỷ Can ngươi lớn mật! Gọi thẳng tục danh của bản vương!
Đế Tân cắn răng giận mắng:
- Tả hữu người tới, áp giải Tỷ Can vào đại lao, phạt mười roi, lập làm tội tông Thương chi!
Ngoài cửa lập tức có mười mấy tên giáp sĩ vọt tới, cùng nhau tiến lên bắt giữ Tỷ Can