y làm sao không cảm giác được, Thiên Đình là xem thường Yêu tộc, đại bộ phận chính thần bên trong Thiên Đình, đối với Yêu tộc đều ôm địch ý, hơn nữa là địch ý thuần túy
bởi vì tuyệt đại đa số chính thần Thiên Đình này, không phải sinh linh tiên thiên, mà đều là Nhân Tộc
đây chính là Thiên Đình Nhân Tộc
Yêu tộc cùng với Nhân Tộc ân ân oán oán, y tất nhiên là nghe mấy huynh đệ của mình nhắc qua, nhất là Ngưu đại ca, nói với y rất nhiều, cũng khuyên y rất nhiều
trước đó Hoa Quả Sơn lâm vào tuyệt cảnh, điều duy nhất y nghĩ tới, chính là liều mạng với Thiên Đình, chết ở trước mặt hầu tử hầu tôn của chính mình
sư phụ lấy tên Ngộ Không cho y, để y đi tìm hiểu hết thảy trống vắng lý lẽ, nhưng Tôn Ngộ Không tìm hiểu một hồi lâu, liền phát hiện ra chính mình còn chưa rõ ràng vấn đề tự thân
y từ đâu mà đến, lại vì sao mà tới
y tồn tại ở trong thiên địa lại có ý nghĩa gì
thiên địa tạo hóa y, đến cùng là vì giao cho y một sứ mệnh, hay đó là một sự ngẫu nhiên không có mục đích gì
về sau, Tôn Ngộ Không phát hiện ra chính mình nghĩ mãi mà không rõ những thứ này
nhưng y nhớ rõ đêm mưa kia, đêm mưa lúc phá đá mà ra kia, chính mình co quắp ở bên trong khe đá, đáy lòng vắng vẻ không có nửa điểm gợn sóng, mà sau khi tỉnh ngủ mở mắt nhìn thấy, là một đám hầu tử hình dáng tướng mạo giống như chính mình
cho nên...
Bỏ đi tiên thiên thạch thai, y chính là khỉ, khỉ Hoa Quả Sơn!
- Đột nhiên buồn bực cái gì
Tôn Ngộ Không cười mỉa mai, ngồi ở kia ợ rượu, tưởng tượng phủ đệ của chính mình trồng đầy cây đào, các nơi tràn đầy hình ảnh hầu tử hầu tôn
thật là tốt biết bao
đây cũng có thể coi là một đại động lực y phấn đấu sau này
- Đại Thánh ~ Đại Thánh ~
Đinh linh linh
bên tai đột nhiên nghe được một tiếng kêu gọi, Tôn Ngộ Không rùng mình, ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra thanh âm
đó là trong lương đình bên trong đại viện, có một đồng tử đứng ở trong sương mù, trong tay cầm một chiếc lục lạc, đang nhẹ nhàng lay động
Tôn Ngộ Không nghiêng đầu, không hiểu ra sao liền đứng dậy, lảo đảo mà đi về hướng lương đình, chỉ mấy bước liền xuất hiện ở bên trong lương đình, bị sương mù nuốt mất
tiếng nói của đồng tử kia vang lên một lần nữa:
- Đại Thánh, nơi này có bảo bối
Tôn Ngộ Không mơ mơ màng màng nhìn về phía trước, thấy được đại môn hé mở, lại chậm rãi đưa ánh mắt hướng lên trên, giật mình một cái liền thanh tỉnh một chút
Đậu Suất Cung!
Đây không phải phủ đệ của Thái Thượng Lão Quân sao?
Hầu tử lên trời mặc dù ít ngày, nhưng Thái Thượng Lão Quân là ai, hắn tất nhiên là biết được, càng là không chỉ nghe qua danh hào này một lần ở trong miệng Ngưu đại ca
trụ cột Thiên Đình, đại cao thủ Nhân Giáo, là tồn tại tuyệt đối không thể trêu chọc bên trong Thiên Đình
chính mình lúc này làm sao lại mơ mơ màng màng đi đến Đậu Suất Cung? Đáy lòng còn có một loại xúc động, không thể không bước về phía trước?
Giờ phút này Tôn Ngộ Không tất nhiên là không có cách nào nhìn thấy, sau lưng y có một sợi tơ vàng đang khe khẽ run rẩy, khu sử y từng bước một, tiến vào trong Đậu Suất Cung
tại Tử Tiêu Cung, Tử Trúc Lâm
Đạo Tổ nhìn chăm chú vào tình hình như vậy, không ngừng gảy tơ vàng trong tay
một bên có lão đạo áo bào xám vừa vặn hiện thân, thấy thế hỏi:
- Đạo hữu, vì sao còn muốn tăng pháp lực cho Tôn Ngộ Không?
- Dẫn xà xuất động
Đạo Tổ lạnh nhạt nói:
- Bên trong thiên địa tìm không được cái bóng của Lý Trường Thọ, nhưng Lý Trường Thọ tính kế tất nhiên có quan hệ cùng với Tôn Ngộ Không, làm cho Tôn Ngộ Không mạnh lên, phối hợp với chấn động Thiên Đạo, dẫn hắn hiện thân ra tay
lão đạo áo bào xám gật gật đầu, nói:
- Đã liên tục xác nhận qua, bí cảnh Côn Bằng bình yên vô sự, đại đạo của Lý Trường Thọ xác thực ở lại tại kia, tựa hồ như là bản thể không dám trở về
Đạo Tổ hơi nhíu mày, thấp giọng nói:
- Không thể phớt lờ, hắn có lẽ đã thông qua Thiên Ma chi đạo buông xuống, vẫn là không có cách nào sửa chữa Thiên Ma chi đạo sao?
- Không sửa chữa được
lão đạo áo bào xám trầm giọng nói:
- Đầu đại đạo này cũng không phải là ngưng tụ thành tại Hồng Hoang, mà là ở bên trong Hỗn Độn Hải, dựa vào Thiên Ma Tôn Giả không ngừng thôn phệ chân linh cùng với mảnh vỡ đạo tắc, tự động ngưng tụ mà thành
Đạo Tổ nói:
- Mà thôi, nghĩ biện pháp phong tỏa liên quan giữa Lý Trường Thọ cùng với thiên địa này
- Đạo hữu, phải chăng có chút phản ứng quá độ
lão đạo áo bào xám nói:
- Có lẽ linh hạch kia, chỉ là một cái hậu thủ của Lý Trường Thọ...
- Tuy có khả năng như vậy, nhưng tuyệt đối không thể phớt lờ
trong mắt Hồng Quân xẹt qua một chút tàn khốc, nhìn chăm chú vào tình hình dưới lòng bàn tay mình