- Từ đó về sau, vô tự đang ăn mòn có thứ tự, biên duyên thiên địa kiểu gì cũng sẽ chậm rãi trở nên vô tự hóa, trừ phi có nguồn năng lượng mới
- Tại Viễn Cổ và nửa đầu Thượng Cổ, Huyền Đô Thành đại hưng, sinh linh bên trong thiên địa thăm dò ở bên trong Hỗn Độn Hải, nghĩ biện pháp hóa khí tức hỗn độn thành linh khí, kỳ thật đó chính là bản năng sinh mệnh, đối kháng với định luật entropy tăng
- Nhưng đạo hữu, Lãng tiền bối đứng ở bên ngoài chúng sinh, lý giải đại đạo bên ngoài này, lại biết ở giữa Hồng Hoang thiên địa cùng với Hỗn Độn Hải, chỉ có hai loại kết quả
- Hoặc là sinh linh Hồng Hoang thành công đối kháng entropy tăng, hóa Hỗn Độn Hải thành nguồn liên tục linh lực không ngừng của Hồng Hoang thiên địa, hoặc là chính là có thứ tự khôi phục vô tự, Hồng Hoang thiên địa quy về hỗn độn
- Hồng Hoang thiên địa hiện giờ này bị hàng rào Thiên Đạo bao khỏa, đã làm xong chuẩn bị thôn phệ Hỗn Độn Hải, tư tưởng đầu tiên của đạo hữu đã cơ bản hoàn thành, nhưng đạo hữu không chỉ là kế hoạch việc này, cùng lúc đó còn đang lo lắng Hỗn Độn Hải sau này liệu có bị khai thác cạn kiệt, mà Hồng Hoang thiên địa lại sẽ đi đến một kết thúc khác - tịch diệt
- Cho nên đạo hữu đã có tầm nhìn xa, nghĩ đến quê hương của Lãng tiền bối, một thế giới song song với thiên địa hữu hình như Hỗn Độn Hải - vũ trụ nơi địa cầu toạ lạc
Hồng Quân chậm rãi thở dài, đưa tay phất tay áo, xung quanh xuất hiện hai đạo huyễn ảnh mơ hồ, nhưng lời nói cỉa bọn hắn lại truyền vào trong tai Lý Trường Thọ
thân ảnh nghi ngờ là Lãng tiền bối kia lớn tiếng quát lớn:
- Ta không đồng ý! Tên khốn Hồng Quân nhà ngươi! Đó là quê quán của lão tử! Ngươi đừng nói là nuốt địa cầu, ngươi coi như trộm một chút vật chất, cái vũ trụ kia đều sẽ không chịu nổi lực lượng đè ép của vũ trụ song song từ đó tịch diệt trước tiên! Ta không có khả năng làm việc này!
- Ngươi theo ta đi, đi với ta đến Hỗn Độn Hải! Rời đi Hồng Hoang thiên địa! Lão tử không thể để cho ngươi tai họa Hồng Hoang do Bàn Cổ lão ca lưu lại!
Sau đó chính là tiếng thở dài của Hồng Quân Đạo Nhân
Hồng Quân Đạo Tổ phất tay áo một lần nữa, huyễn ảnh này lập tức biến mất không thấy gì nữa
gió nhẹ lướt qua, rừng trúc vang sào sạt, thân hình Hồng Quân Đạo Tổ phảng phất như còng xuống một chút
Lý Trường Thọ gật gật đầu, nói:
- Ngược lại không chênh lệch so với ta suy đoán, đạo hữu cùng với Lãng tiền bối cũng chính là tại lúc này chính thức trở mặt
Hồng Quân cười nói:
- Sao ngươi có thể suy đoán được việc này?
- Kỳ thật rất đơn giản, ta thắc mắc tại sao Lãng tiền bối lại phải tới Hỗn Độn Hải trước khi quyết chiến với đạo hữu? Loại bỏ hết thảy khả năng có thể giả tạo, phỏng đoán còn lại dù có hoang đường hơn nữa, đó cũng là chân tướng
Lý Trường Thọ chậm rãi nói:
- Bên trong Hỗn Độn Hải tất nhiên có một chỗ khe hở huyền diệu, là cánh cửa giữa vị diện cùng với vị diện, là Lãng con đường tiền bối tới Hồng Hoang, Lãng tiền bối năm đó đi Hỗn Độn Hải, chính là vì che lấp cánh cửa này, giấu đi cánh cửa này
- Tương tự, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu đạo hữu sau khi phát hiện ra ta là đồng hương của Lãng tiền bối, tại sao lại thiên vị đủ kiểu, mở rộng cánh cửa tiện lợi
- Đạo hữu bồi dưỡng ta thành 'số một' chạy trốn, mục đích chính yếu nhất không phải làm thiên địa củng cố, cũng không phải làm Thiên Đạo tiến hóa
- Mà là muốn trục xuất ta tới Hỗn Độn Hải, giải mã manh mối Lãng tiền bối có thể sẽ lưu lại, để ta đi hoàn thành sự tình Lãng tiền bối chưa hoàn thành, tìm được khe hở vị diện, buông xuống vũ trụ nơi địa cầu toạ lạc, thôn phệ năng lượng cái vũ trụ kia!
- Mượn nhờ bộ phận năng lượng này, có thể khiến cho Hồng Hoang thiên địa tương lai sắp tịch diệt kéo dài tính mạng trên diện rộng, tại điểm cuối Hồng Hoang, tiếp tục đối kháng entropy tăng, đương nhiên, con cờ ta này, có một ít công dụng đối với Đạo Tổ
Hồng Quân Đạo Tổ lặng lẽ một hồi, nhìn chăm chú hai mắt trong suốt của Lý Trường Thọ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào
Lý Trường Thọ cười cười, nâng chén trà lên nhấp một hớp, nói:
- Ta người này cẩn thận chặt chẽ, chưa từng cảm thấy sẽ có chỗ tốt vô duyên vô cớ, cũng không nghĩ rằng đạo hữu thật sự sẽ như thế yêu thích sinh linh như ta, sơ hở lớn nhất của đạo hữu ngươi, chính là để lại thuyền Côn Bằng cho ta
- Nếu như nói đạo hữu không đối phó được Côn Bằng, chuyện này hoàn toàn không hợp lý, đạo hữu từng đi qua thuyền Côn Bằng, biết được hết thảy bí mật của thuyền Côn Bằng, đạo hữu coi thuyền Côn Bằng là hy vọng tương lai của Hồng Hoang, khuyết thiếu chỉ là một người dẫn đường
- Đạo hữu cũng đã lật tới lật lui mấy quyển điển tịch lưu lại ở trong đó, lấy đi hai bộ trọng yếu nhất, còn có bia đá phòng điều khiển chính kia, cũng là đạo hữu lưu lại