Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 2091 - Chương 2091: Quá Xấu Hổ

Chương 2091: Quá xấu hổ

Lý Trường Thọ thở dài:

- Phàm là lúc dính đến ta, Hồng Quân Đạo Tổ đều sẽ trở nên có chút chần chờ, thậm chí có chút không quả quyết, thậm chí, đến tình trạng ta tạo áp lực ngược lại đối với Hồng Quân, Hồng Quân lại vẫn như cũ bỏ qua thân hữu ta để ý, chuyện này không hợp thói thường

- Đây thật ra là tính khí của Hồng Quân

người tới cười nói:

- Cũng không phải là ta ảnh hưởng, 'y' vốn là mặt giả nhân giả nghĩa của ta, có đôi khi giả nhân giả nghĩa là có thể thôi miên bản thân, muốn đi làm một ít chuyện ôn nhu

- Ta cũng không phải là người ôn nhu gì, ngươi có thể xem Lãng cùng với Hồng Quân như ta ở độ tuổi khác biệt, tính cách phát sinh một chút biến hóa

- Ta kỳ thật rất mâu thuẫn, đáy lòng tràn đầy u ám, hết lần này tới lần khác lại có khát vọng sống, luôn nghĩ đến cái chết, lại muốn tiếp tục tham sống sợ chết, thậm chí vì thế liều lĩnh

Lý Trường Thọ nói:

- Giả nhân giả nghĩa không dễ nghe, gọi là hư thiện đi

người này cười nói:

- Kỳ thật ta vốn cho rằng, ngươi sẽ hiệu triệu cao thủ Tam Giới, làm một lần phạt thiên oanh oanh liệt liệt, làm cho sinh linh cùng với Thiên Đạo quyết đấu, ta nếu như chết ở trong đại chiến như vậy, quả thực cũng là không hối hận

Lý Trường Thọ khẽ chau mày, nhìn chăm chú người tới, thở dài:

- Tiền bối ngươi bị Hồng Hoang ảnh hưởng quá sâu, quá coi thường tính mạng sinh linh, kẻ yếu không nên trở thành vai phụ của cường giả, mỗi một sinh linh đều đáng tôn trọng, đây là đạo lý sư phụ dạy ta, mặc dù rất lý tưởng hóa, nhưng đây cũng là một phần tín niệm

người tới cười ngượng ngùng nói:

- Có lẽ vậy, dù sao đến hiện giờ, ta cũng không biết chính mình rốt cuộc là muốn cái gì, đến cùng là muốn truy tìm cái gì

- Sư phụ ta từng nói

Lý Trường Thọ nói:

- Phải học được kính trọng cùng với tôn trọng

- Được được được, lại bị thuyết giáo

người tới giang hai tay ra:

- Ở giữa ta và ngươi, hoàn toàn không có dáng vẻ tiền bối cùng với hậu bối nha

Lý Trường Thọ cười cười:

- Mà thôi, lúc này nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì

- Ài

người tới buông tiếng thở dài, nhìn Hằng Nga, chậm rãi nói:

- Ta rất muốn trở về nhìn, đáng tiếc không về được, lập tức liền sẽ biến mất

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:

- Còn có sự tình gì phó thác không?

- Không có, tại thời điểm ta có thể làm chủ tư duy của chính mình, ý nghĩ sau cùng chính là làm thế nào tan biến, hiện tại rốt cuộc cũng làm được

- Chuyện kia, ách…

- Xin lỗi, ta không biết sẽ khiến thiên địa này trở thành như vậy

- Ta lúc ấy chỉ là nghĩ lầm nơi này là Hỗn Độn Hải, ta lúc ấy chỉ là quá nhàm chán, có chút ý tưởng đột phát, ta thật sự không biết đẩy thế giới một chút, sẽ sinh ra nhiều phân thân tính cách mặt trái chủ đạo như vậy, đến mức để cho bọn họ định ra số mệnh toàn bộ thiên địa

- Ta...

- Chính mình không khống chế nổi một mặt kia, sẽ hại nhiều người như vậy, làm nhiều việc ác như vậy

- Quá xấu hổ

thân hình người tới bắt đầu phai mờ, điểm sáng quanh người không ngừng phiêu tán, tiếng nói cũng có chút run rẩy

- Ngươi nói xem, Bàn Cổ lão ca sẽ tha thứ cho ta sao?

Lý Trường Thọ lộ ra mấy phần mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Bàn Cổ Thần vào thời điểm nhìn thấy Hồng Quân tại Hỗn Độn Hải, đã thấy được mọi chuyện ngày hôm nay, thật sự cho rằng đạo cảnh của Hỗn Nguyên Vô Cực Thánh Nhân là bài trí sao? Đi đi thôi, Bàn Cổ Thần đang chờ ngươi tới xin lỗi

- Biết sao? Thật sự... biết sao...

Người tới lầm bầm, hóa thành từng tia từng tia lưu quang, lại không còn nửa phần vết tích lưu lại

Lý Trường Thọ ngồi ở kia thất thần một lát, quay đầu nhìn lại, đã không nhìn thấy thân ảnh Hằng Nga

rốt cuộc vẫn quên hỏi lão ca này tên gì

chẳng qua vẫn là đa tạ... sư tổ

...

Tại Hoa Quả Sơn, trên ngọn núi cháy đen kia

Tôn Ngộ Không ngơ ngác ngồi ở kia, nhìn thải hà nơi chân trời; trên tảng đá đen cách đó vài thước, Dương Tiễn cầm bầu rượu, nhìn gương đồng trước mặt, cũng không biết chính mình vì sao nhất định phải bồi con khỉ này

một đóa mây trắng đến từ chân trời, Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn một chút, lập tức đứng dậy

bắt lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương, đeo lên nón trụ chùm tua đỏ, vái chào một cái đối với hơn mười mấy đạo nhân ảnh bên trên mây trắng

- Đệ tử Dương Tiễn, bái kiến sư thúc!

Lý Trường Thọ cười gật đầu, Triệu Công Minh ở một bên điểm ra một đóa mây trắng, bồi tiếp Lý Trường Thọ chậm rãi rơi xuống

Triệu Công Minh ra hiệu Lý Trường Thọ tùy ý, Lý Trường Thọ đi thẳng tới trước mặt Tôn Ngộ Không như là hóa đá kia, cười hô:

- Đại Thánh?

Tôn Ngộ Không lúc này mới quay đầu, nhìn Lý Trường Thọ một hồi, nhận ra đây là ông lão tóc trắng trước đây kia, liền vội vàng đứng lên ôm quyền hành lễ

Bình Luận (0)
Comment