Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 229 - Chương 229. Kim Thiền Tử

Chương 229. Kim Thiền Tử Chương 229. Kim Thiền Tử

"Ồ?" Hai mắt Đại Pháp Sư tỏa sáng, cười nói: "Ngươi ngược lại là rất lợi hại, Tam Tinh Củng Nguyệt còn không biết dừng, ngay cả hung thú như vậy cũng đều lừa gạt. Nhưng đầu hung thú này cũng không dễ thuần phục, thực lực của ngươi cũng kém quá xa so với nàng."

Ách, Đại Pháp Sư ngài không phải là hiểu lầm điều gì đó chứ?

Người về sau nàng muốn hẹn hò chính là Đại Pháp Sư ngài, việc này là do Thái Thanh lão gia định ra, có quan hệ gì với một tiểu đệ tử như ta?

Không nói chuyện đó nữa, Tam Tinh Củng Nguyệt là cái quỷ gì?

Lý Trường Thọ đang muốn giải thích, tâm thần đột nhiên chấn động, vội nói: "Đại Pháp Sư, đệ tử đi trước xử trí một chuyện khác."

"Đi đi." Huyền Đô Đại Pháp Sư khoát khoát tay nói: "Ở đây cứ yên tâm, nếu như Long Tộc không ngăn cản nổi, ta sẽ ra tay bảo vệ bọn hắn."

"Tốt." Lý Trường Thọ vội vã nhắm mắt lại, chuyển dời tâm thần lên trên người Đạo Nhân Giấy ở bên ngoài mười mấy vạn dặm, bên cạnh một chỗ rãnh biển.

Đạo Nhân Giấy này lắc mình biến hoá, hóa thành một vị đạo sĩ trung niên, chính là hình tượng Nhân Giáo Tiểu Pháp Sư.

Tiếp đó, Lý Trường Thọ thi triển thủy độn, tiến về phía đáy rãnh biển.

...

Rãnh biển này cực sâu, phía dưới lại có dao động đấu pháp kịch liệt.

Vừa chui xuống mấy trăm trượng, phía trước liền có một dòng chảy "máu" vọt tới, mà ở bên trong dòng chảy máu, xen lẫn từng mảnh thân thể Long Tộc.

Lý Trường Thọ tránh đi dòng chảy "máu" này, chui sâu xuống phía dưới, phía dưới không ngừng có mảnh thân thể Long Tộc xuất hiện, vết cắt những mảnh thân thể Long Tộc này vô cùng mịn màng.

Chỉ chốc lát trước, những thân rồng kiên cố này, lại bị cắt chém như đậu hũ bình thường...

Ở dưới chỗ rãnh biển này, chính là phong ấn Hải Nhãn Đông Hải!

Nhìn tình hình này, đầu Kim Thiền sáu cánh kia không trở ngại một chút nào liền vọt tới chỗ sâu, chuyện này thật sự có một chút vượt quá dự đoán của Lý Trường Thọ.

Đầu hung thú này, cũng là cao thủ cùng một cấp độ như Văn Tịnh đạo nhân?

Cỗ Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ này, chính là muốn trì hoãn một chút thời gian của đối phương, chờ cường viện của phe mình đến.

Đối phương đến chỗ Hải Nhãn, cũng không có quá nhiều điều để làm...

Đơn giản nhất chính là phá vỡ phong ấn Hải Nhãn, làm ô nhiễm toàn bộ Đông Hải, khiến cho Long Tộc không thể không dùng mạng lấp Hải Nhãn một lần nữa...

Suy nghĩ kỹ một chút, xác suất đối phương làm như vậy kỳ thật không lớn.

Phá vỡ Hải Nhãn nói không chừng sẽ lập tức rước lấy Tử Tiêu Thần Lôi, nhân quả quả thực quá nhiều.

Hơn nữa, phương tây hiện tại hẳn là nhất định phải thu phục Long Tộc, sẽ không suy yếu thực lực Long Tộc đến biên độ lớn như thế.

Lý Trường Thọ đoán chừng, đối phương hẳn là muốn bắt tàn hồn những "Long Tộc lấp Hải Nhãn" kia...

Hả?

Kim Thiền sáu cánh...

Giống như, ở kiếp trước mình đã từng nghe lời đồn có quan hệ đến đầu hung thú này, có một vị hòa thượng rất nổi danh, giống như chính là chuyển thế thân của thứ này...

Ai nhỉ?

Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính, tìm kiếm ký ức, lúc này cũng hắn cũng đang thi triển thủy độn vọt vào bên trong một toà đại trận bị phá ra, nhìn thấy...

Đầu Kim Thiền sáu cánh kia lấp lóe mấy lần, để lại mấy tàn ảnh, thân thể của hai vị lão giả đầu rồng trực tiếp bị chém thành mảnh vỡ, vẫn còn duy trì tư thế huy chưởng, ném pháp bảo về phía trước...

Kim Thiền sáu cánh nhẹ nhàng vỗ cánh mỏng, huyết quang trên đó chợt lóe lên rồi biến mất.

Đầu Kim Thiền sáu cánh này lay động thân hình, ở bên trong ánh vàng hóa thành một đạo sĩ trẻ tuổi, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, trong vẻ tươi cười lại mang theo vài phần cảm giác tà mị.

Kim Thiền sáu cánh lẩm bẩm nói: "Long Tộc thật sự suy bại, không ngờ lại không chịu được một kích như thế."

Mà lúc này, trong đáy lòng Lý Trường Thọ đã có kết quả suy tính, thấy được một đoạn ký ức trong kiếp trước của mình.

Kim Thiền sáu cánh...Kim Thiền Tử...

Mẹ, mẹ nó!

Đây chính là vị hòa thượng mập trắng luôn miệng hô "Nữ thí chủ không thể" kia?

Đường Tăng vào trước khi trải qua mười thế luân hồi, lại hung mãnh như vậy?

Nhìn thấy đạo sĩ trẻ tuổi này lấy ra một viên bảo châu màu đỏ ngòm đặt trong tay, chuẩn bị đi làm sự tình gì đó, Lý Trường Thọ cũng không quan tâm đến sự xoắn xuýt trong lòng, lập tức hiện thân ra, hét lớn một tiếng: "Chậm đã!"

Ai? Đạo sĩ trẻ tuổi liếc mắt nhìn sang, phát hiện ra Đạo Nhân Giấy "Lý Trường Thọ", lại là không nói lời nào, tiện tay vung ra một vệt ánh vàng.

Ánh vàng này là một lưỡi kiếm ngắn, chính là cánh mỏng bản thể của hắn luyện chế mà thành, cơ hồ trảm phá nước biển trong nháy mắt, phóng qua hư không, tới trước trán của Lý Trường Thọ!

Trong một cái chớp mắt này, Lý Trường Thọ thậm chí còn thấy được, nước biển, hư không bị lưỡi kiếm ngắn này xuyên thấu qua!

Hoàn toàn không cho hắn bất luận cơ hội mở miệng gì, lưỡi kiếm ngắn này không có một chút dừng lại nào, bổ vào đỉnh đầu hắn trong nháy mắt...

"Hóa thân nhảy ra từ chỗ nào!"

Đạo sĩ trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn bóng người bị chính mình nhẹ nhõm chém thành hai khúc, tiếp tục thôi động bảo châu màu đỏ ngòm trong tay.

Nhưng mà...ánh mắt của đạo sĩ trẻ tuổi này còn không kịp thu hồi lại, ống tay áo bên trái của bóng người bị chém thành hai khúc kia, lại có một thân ảnh bay ra, lại vẫn là vị đạo sĩ có bộ dáng trung niên kia.

Lý Trường Thọ lại nói một tiếng: "Chậm đã!"

"Ừm?" Đạo sĩ trẻ tuổi khẽ chau mày, một vệt ánh vàng bắn ra một lần nữa, đảo mắt liền chặt đứt bóng người mới xuất hiện.

"Ồn ào!" Đạo sĩ trẻ tuổi lãnh đạm nói một câu, viên bảo châu màu đỏ ngòm trôi nổi ở trước người, hai tay bắt đầu không ngừng kết pháp ấn, viên bảo châu màu đỏ ngòm tiếp tục phát sáng.

Thình lình lại nghe được một tiếng hét lớn!

"Kim Thiền Tử! Ngươi thật là lớn gan!"

Đạo sĩ trẻ tuổi ngẩn ra, bỗng nhiên quay người, nhìn về phía người hét, bên trong hai mắt hẹp dài tràn đầy sát ý băng lãnh.

Còn chưa hết sao!

Đạo nhân bị hắn chém hai lần, thi thể trước đó đều đã biến mất không thấy gì nữa, lúc này lại vẫn là trung niên nam nhân giống nhau như đúc, đứng ở bên cạnh đại trận.

Cẩn thận phân biệt, vẫn chỉ là hóa thân...

Kim Thiền Tử khẽ cau mày, dừng lại động tác, trong mắt mang theo vài phần cảnh giác, cũng thu hồi lòng khinh thường trước đây.

Người quen biết với hắn, chỉ gọi hắn là Kim Thiền. Xưng hô Kim Thiền Tử như thế này, chỉ có hai vị Giáo Chủ lão gia mới có thể dùng.

Kim Thiền Tử lãnh đạm nói: "Ngươi là người phương nào?"

Cuối cùng cũng mở miệng...

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ co quắp một trận, kiếp trước của vị hòa thượng mập trắng kia, làm sao lại là hạng người hung ác đến như vậy?

Tiểu thuật "chậm đã" của hắn, đây là mấy lần ít có sẽ mất đi hiệu lực...

Xem ra, ngày bình thường mang theo nhiều người giấy dự bị, tóm lại là luôn hữu ích.

Lý Trường Thọ thở dài, chuyện hắn muốn làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, nói chuyện tự nhiên là càng chậm càng tốt, càng nhiều càng tốt...

"Ta...là người phương nào, không quan trọng...quan trọng chính là, đạo hữu muốn làm chuyện gì. Đạo hữu, Long Tộc bổ khuyết Hải Nhãn, vốn là đã vô cùng thống khổ. Hải Nhãn là ô tuyền thiên địa, bản thân nó thu nạp ô uế thiên địa, dùng bản thân bổ khuyết trong đó, nguyên thần sẽ dần dần bị xâm chiếm từng bước mà chết...bây giờ đạo hữu lại còn không muốn buông tha cho tàn hồn bọn họ lưu lại sao?"

Bình Luận (0)
Comment