Đoán chừng, lão Long Vương cũng không nghĩ tới, Ngọc Đế bệ hạ có thể chơi một cỗ hóa thân thành thần tử, lại còn chơi cả mấy vạn năm!
Ngọc Đế đưa thư cầu viện, chính mình còn có thể làm sao?
Về sau dù sao cũng phải đi lên Thiên Đình của Ngọc Đế kiếm công đức.
Hơn nữa, muốn ngưng tụ Công Đức Kim Thân cần trải qua năm tháng dài đằng đẵng, quan hệ càng quen cùng với Ngọc Đế, hiệu suất kiếm công đức cũng sẽ càng cao.
Đối mặt với lời cầu viện của Ngọc Đế, Lý Trường Thọ cũng không thể làm như không thấy, buông tay mặc kệ.
Lý Trường Thọ kéo Nguyệt Lão lại, cười dẫn âm: "Long Vương đến rồi, Nguyệt Lão đừng hốt hoảng, hết thảy nghe theo sự an bài của ta."
Nguyệt Lão không khỏi hơi nghi hoặc một chút...
Bộ dáng của y giống như là đang hốt hoảng sao?
Lập tức, Lý Trường Thọ cùng với Nguyệt Lão đứng dậy, chủ động đi hai bước về phía trước nghênh đón.
Ở bàn Thiên Đình, chúng Thiên Tướng cũng đứng dậy theo, thuần thục cầm ly rượu lên.
Lão Long Vương có dáng người khôi ngô cao lớn, so với cỗ Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ này, cao hơn nửa cái đầu.
Vào lúc lão Long Vương bưng chén rượu đến, đã thấy Lý Trường Thọ cùng với Nguyệt Lão ra nghênh đón, Long Vương đầu tiên là nhíu mày, lập tức rõ ràng Ngọc Đế không muốn bại lộ thân phận.
Nhưng lão Long Vương vẫn bước lên phía trước như cũ, thân hình không dừng lại, trên miệng rồng có râu rồng phấp phới mang theo vài phần ý cười.
Lúc này, trong chủ điện Long Cung, tất cả ánh mắt đều hội tụ đến nơi đây.
Người người đều biết Long Vương Đông Hải thâm tàng bất lộ, vào giờ phút này đều hiếu kỳ, vị tộc trưởng Long Tộc này muốn làm đại sự gì.
Lý Trường Thọ liếc nhìn lão Long Vương, cũng chưa dẫn âm đối với lão Long Vương, đã rõ ràng Long Vương biết rằng Ngọc Đế không muốn bại lộ.
Mà bây giờ, lão Long Vương đã biết rõ Ngọc Đế không muốn bại lộ, nhưng lại muốn làm cho Ngọc Đế rõ ràng, sự tôn kính của Long Cung bọn hắn đối với Ngọc Đế và Thiên Đình...
Sau khi lượn quanh một vòng, Lý Trường Thọ đã đại khái hiểu, chính mình nên làm như thế nào.
"Long Vương bệ hạ." Lý Trường Thọ cười nói: "Chúc mừng, chúc mừng."
"Ừm, ha ha ha." Long Vương Đông Hải cười lớn, khiến cho người ta có một chút cảm giác rơi vào mơ hồ, lại mang theo vài phần hiền lành. Động tác của y tự nhiên, đưa chén rượu trong tay cho Lý Trường Thọ.
Mấy vị lão giả Long Tộc phía sau Long Vương vào giờ phút này đều là mỉm cười gật đầu, không lộ ra dấu vết mà liếc nhìn hóa thân Ngọc Đế, không hề nhiều lời.
Long Vương Đông Hải ấm giọng nói: "Ngày hôm nay được Thiên Đình tương trợ, Long Tộc chúng ta cảm kích khôn cùng. Hai vị đều là người bên cạnh Ngọc Đế bệ hạ, không biết Ngọc Đế bệ hạ yêu thích gì? Ngày mai ta liền chuẩn bị một phần hậu lễ, sai người đưa đến Thiên Đình, xem như tạ lễ."
Lý Trường Thọ bất động thanh sắc dời nửa bước sang một bên, vừa vặn chặn hóa thân Ngọc Đế đóng vai tướng lĩnh, cười nói: "Long Vương gia, bệ hạ sẽ không nhận phần hậu lễ này. Thiên Đình bây giờ mặc dù vừa mới cất bước, trăm nghề đang đợi phát triển, nhưng lại nắm giữ Thiên Đạo, thiết lập trật tự. Yêu ma họa loạn Tứ Hải, sinh linh tao ngộ kiếp nạn, cho nên Ngọc Đế bệ hạ phái Thiên Binh tới trừ ma vệ đạo, duy trì sự trong sáng của thiên địa."
Long Vương gia chậm rãi gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Vậy thì ngày hôm nay ta sẽ mượn chén rượu này, cám ơn Thiên Đình đã tương trợ."
Nói xong, Long Vương dùng hai tay nâng chén rượu, Lý Trường Thọ bất động thanh sắc nghiêng người, nhìn như là không dám nhận lễ này, kì thực vừa vặn làm cho Long Vương mời rượu, rơi vào chỗ của hóa thân Ngọc Đế.
Hóa thân Ngọc Đế và chúng Thiên Tướng cùng nhau bưng rượu nghênh đón.
Nguyệt Lão cười nói: "Chúng ta kính Long Vương một ly."
Uống cạn một ly, người uống vui vẻ, ở bên cạnh có Long Nữ đi về phía trước, rót đầy rượu cho Long Vương Đông Hải.
Long Vương Đông Hải cười nói: "Các vị ăn uống ngon miệng."
Nói xong, liền quay người đi đến chỗ mười mấy bàn yến hội của tiên nhân Tiệt Giáo.
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ hơi nhẹ nhàng thở ra, cùng với Nguyệt Lão cùng nhau trở về chỗ ngồi, hóa thân Ngọc Đế thì đã cười nói với các Thiên Tướng khác.
Đợi một hồi, dẫn âm của Ngọc Đế cuối cùng cũng đến rồi...
"Hải Thần ái khanh, không bằng cỗ hóa thân này của ngươi liền cùng nhau trở về Thiên Đình với Nguyệt Lão đi."
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ hơi suy nghĩ, bên ngoài uống rượu với Nguyệt Lão, bên trong âm thầm dùng tiên thức dẫn âm đáp lời: "Bệ hạ, thần cũng muốn sớm ngày đi đến Thiên Đình, hiệu mệnh ở trước người bệ hạ, chỉ là bây giờ ý chỉ chưa đến, thần cũng không có thần vị Thiên Đình, chỉ sợ Đại Pháp Sư sẽ không vui."
Hóa thân Ngọc Đế dẫn âm thở dài: "Ài, ta thật sự muốn sớm ngày nói chuyện lâu dài cùng với ái khanh, trong đáy lòng có quá nhiều chỗ tích tụ, mà lại không có người có thể giãi bày."
"Bệ hạ, đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng."
"Ha ha ha! Hải Thần, ta mời ngươi một ly!"
Ngọc Đế đột nhiên trực tiếp mở miệng, giơ chén rượu, giơ lên đối với Lý Trường Thọ.
"Đa tạ, đa tạ." Lý Trường Thọ vội vã cầm ly rượu lên, đối mặt với Ngọc Đế bệ hạ.
Lý Trường Thọ biết rằng ngay lúc này, ở dưới cơ duyên xảo hợp, hai ~ ba đạo thân ảnh ở giữa đang ăn sơn trân hải vị của Long Tộc, hắn mới có thể đối ẩm cùng với Ngọc Đế như thế.
Sau này đoán chừng sẽ không có cơ hội như vậy.
Hai cỗ hóa thân, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Lại nghe hóa thân Ngọc Đế cười nói: "Hải Thần có đạo lữ hay không? Ngày hôm nay ngươi thế nhưng đang ngồi bên Nguyệt Lão chưởng quản nhân duyên, nếu có suy nghĩ trong lòng, mộng đẹp liền có thể trở thành sự thật."
Lý Trường Thọ: "…"
Chấn kinh! Ngọc Đế Thiên Đình lại chủ động yêu cầu thần tử sử dụng quyền lực để trục lợi!
Điều này là do đạo đức của Ngọc Đế xuống cấp, hay là Thiên Đình triệt để không có đạo đức nghề nghiệp!
"Chuyện này, bần đạo say mê đại đạo." Lý Trường Thọ cười đáp lời, trên mặt tràn đầy xấu hổ.
Nguyệt Lão ở bên cạnh lại là hơi nhíu mày, trừng mắt nhìn vị Thiên Tướng nói lời này, chính là hóa thân của Ngọc Đế bệ hạ...
Nguyệt Lão thấp giọng nói: "Cũng không thể tuỳ tiện sửa chữa, sửa chữa lung tung bần đạo sẽ bị trừ công đức!"
Lý Trường Thọ: "…"
Nguyệt Lão, đường đi hẹp rồi!
Nguyệt Lão có thể là hơi say, cũng có thể là khẩn trương thái quá, lại nhỏ giọng quở trách đối với hóa thân Ngọc Đế: "Tơ hồng chính là Thiên Đạo bảo khí, há có thể kéo lung tung? Nơi này là Long Cung, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, trong lòng ngươi không tự biết sao? Ngươi là Thiên Tướng của bộ nào?"
"Nguyệt Lão, Nguyệt Lão, không cần thiết." Lý Trường Thọ vội vàng bưng chén rượu ngăn lại, nói: "Nhiều người nhìn như vậy, bớt tranh cãi, bớt tranh cãi."
"Hắn không thể nói lung tung việc này! Việc này là có thể nói ra sao? Bần đạo gánh vác áp lực lớn bao nhiêu cơ chứ, hắn lại dám…"
Nguyệt Lão còn muốn tiếp tục nói, lại bị Lý Trường Thọ dùng chén rượu ấn câu chuyện trở về.
"Đúng, đúng, Nguyệt Lão nói đúng lắm, bớt giận, bớt giận."
Lý Trường Thọ đáp lại bằng một nụ cười, trong đáy lòng lại là bất đắc dĩ một hồi, lại không có cách nào dẫn âm giải thích việc này cho Nguyệt Lão.