Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 282 - Chương 282. Giếng Cạn

Chương 282. Giếng cạn Chương 282. Giếng cạn

Càng quan trọng hơn, ngày hôm nay trò chuyện với Ngưu Đầu một phen cũng đặt đủ cơ sở để Lý Trường Thọ sau khi đặt chân ổn định tại Thiên Đình, bắt đầu mưu tính công đức Địa Phủ...

Bây giờ Vu Tộc chỉ còn hai chi tồn tại, một chi vĩnh trấn Địa Phủ, không có liên luỵ với Vu Tộc, mà vào trước khi tiến vào Địa Phủ cũng đã từng lập thệ, không còn nhúng tay vào sự tình Vu Tộc.

Một chi khác chính là Vu Tộc thuần khiết, bị lưu đày tới vùng đất nghèo nàn Bắc Câu Lô Châu, gian nan giãy dụa, không thể ra khỏi Bắc Câu Lô Châu nửa bước.

Vu Tộc Địa Phủ muốn giúp Vu Tộc Bắc Châu, đây chính là manh mối trọng yếu Lý Trường Thọ đạt được vào lúc trò chuyện với Ngưu Đầu, từ đó quyết định thuận thế mà làm, hốt thuốc đúng bệnh...

Năm người lại bay một hồi, Lý Trường Thọ nhớ tới điều gì, liếc nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã đang xuất thần ở bên người, truyền âm nói: "Hữu Cầm sư muội, mọi chuyện nếu có thể không động thủ, vẫn là tận lực nói chuyện thì ổn thoả hơn."

"Vâng, sư huynh, ta nhớ kỹ." Hữu Cầm Huyền Nhã ôn nhu cười một tiếng, chỉ là trong tươi cười ít nhiều có một chút bất đắc dĩ.

Trường Thọ sư huynh giống như một cuốn sách thật dày.

Mỗi khi nàng cảm thấy thấy được phần lớn nội dung của hắn, lại phát hiện ra đó chỉ là lời mở đầu, đằng sau còn có vô số trang sách không có cách nào đếm rõ...

...

Đạt được lệnh bài của Câu Hồn Sứ Giả, sự tình tìm chân linh của Hoàn Giang Vũ, cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Phong Đô Thành tráng lệ, phồn hoa, tự nhiên không cần nói nhiều, năm người ở dưới sự dẫn dắt của Giang Lâm Nhi, sau khi vào thành đi thẳng đến một chỗ Âm Ty Nha Môn, tìm được vị tiểu lại kia.

Vị tiểu lại kia tự nhiên nhận ra Giang Lâm Nhi, gặp mặt, liền lấy mười mấy túi bảo nang ra, nói hắn không làm việc này được, thật sự không tìm được thụ linh chuyển thế của Hoàn Giang Vũ.

Vành mắt của Giang Lâm Nhi phiếm hồng, liên tục khẩn cầu vị tiểu lại này thử lại một lần nữa, đối phương chỉ là lắc đầu một hồi.

Lý Trường Thọ thấy thế, trực tiếp lấy lệnh bài Ngưu Đầu ra, vị tiểu lại kia khẽ run rẩy, vội vàng mời năm người đi vào nghỉ ngơi, cũng mời "cấp trên" của mình ra mặt, nghiêm túc tra xét một phen.

Kết quả vẫn là như vậy...

Người, thật sự không có.

Trong lúc Giang Lâm Nhi sắp rơi vào tuyệt vọng, Lý Trường Thọ nhíu mày hỏi: "Làm phiền đại nhân, có thể cho chúng ta biết nơi chân linh này đầu thai chuyển thế hay không? Đã là thụ linh, tất nhiên sẽ không rời xa nơi nó đản sinh quá xa."

Vị tiểu lại Địa Phủ để ria mép, nhìn khôn khéo già dặn này, lập tức có một chút do dự...

"Chuyện này, chỉ sợ không hợp quy củ..."

Lý Trường Thọ hiếm khi tự tiện làm chủ, lấy mười mấy túi bảo nang của sư tổ, chính mình lại tăng thêm hai túi bảo nang, tiến tới trước mặt vị tiểu lại này, cười nói:

"Chúng ta chắc chắn sẽ không làm đại nhân khó xử, chỉ là trong lúc lơ đãng, vụng trộm liếc mắt nhìn hồ sơ của đại nhân ngài, tuyệt đối không phải do đại nhân cố ý lộ ra."

"Như vậy..." Vị tiểu lại kia trầm ngâm đôi chút, Lý Trường Thọ đã nhét mười mấy túi bảo nang kia vào ống tay áo người này, lại thu bàn tay về không để lại dấu vết.

Tiểu lại gật gật đầu, thở dài: "Chuyện kia cũng không phải là không thể, ngươi đi theo ta đi, những người khác làm phiền chờ ở chỗ này một chút."

Trong một căn phòng âm u và thấp bé.

Vị tiểu lại kia dẫn Lý Trường Thọ đi đến nơi đây, tìm một phen, lấy ra một khối ngọc thạch, thuần thục thi pháp đối với ngọc thạch.

Không bao lâu, mặt ngoài ngọc thạch nổi lên mấy hàng chữ nhỏ...

Nhìn tin tức triển lộ ra bên trên khối ngọc thạch trước mắt, trong đáy lòng Lý Trường Thọ đầu tiên là...

Hơi nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may, vị sư bá này và những linh thụ kia, không có bất cứ quan hệ nào!

Khục, mặc dù xác suất phát sinh loại sự tình này rất thấp rất thấp.

Hơn nữa ý tưởng này của bản thân cũng thực hoang đường.

Nhưng trước đó Lý Trường Thọ thật sự là có một tia lo lắng, lo lắng cho chính mình 【 không cẩn thận 】 ở trong đám cây già mà mình đã thiêu rụi kia, liền có thụ linh chuyển thế thân của sư bá nhà mình.

Bây giờ vừa thấy ghi chép của Địa Phủ, trong đáy lòng Lý Trường Thọ cũng liền không có phần lo lắng này.

Chuyển thế thân của sư bá, không có nửa điểm liên quan với chính mình!

Nàng chuyển sinh đến một chỗ bên trong đại thiên thế giới!

Lý Trường Thọ nhìn kỹ một hồi, xác nhận chính mình không có nhớ lầm nửa chữ, mới chắp tay nói cảm tạ đối với tiểu lại Âm Ty bên người, chạy trở về tụ hợp cùng với nhóm người chưởng môn.

Cứu cây như cứu hỏa.

Năm người cũng không dám chậm trễ nhiều, quyết định tiếp tục cùng nhau hành động, trực tiếp tiến đến nơi sinh ra thụ linh chuyển thế thân của Hoàn Giang Vũ tìm kiếm một phen, xem thử có thể tìm được manh mối gì không.

Thế nhưng...

Ngoại trừ Giang Lâm Nhi còn chưa chịu hết hi vọng, cùng với Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn như cũ tin tưởng vững chắc "nhân định thắng thiên, đoàn tụ sum vầy", ba nam nhân còn lại, đều là cảm thấy...

Chuyến đi này chắc chắn sẽ trở về mà không thành công.

Lý Trường Thọ nói: "Chỗ đại thiên thế giới kia có khoảng cách khá xa, nếu như trực tiếp ngự không bay qua, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Đệ tử cảm thấy, không bằng chúng ta tiêu tốn nửa canh giờ, hỏi thăm một chút ở bên trong Phong Đô Thành, xem có thể tìm một chút phương pháp, dùng con đường mà âm sai Địa Phủ thông hành, tiến đến bên trong đại thiên thế giới kia hay không."

Tiếp theo, vẫn là lệnh bài Ngưu Đầu cho phát huy tác dụng mấu chốt.

Kiếp trước Lý Trường Thọ thường xuyên nghe người ta nói đến câu "người nào giỏi việc đó" kia, tại Thiên Đình và Địa Phủ cũng là như thế.

Sau nửa canh giờ, năm người ở dưới sự dẫn dắt của một âm sai, nhanh chóng đi qua "Giếng cạn" ở bên ngoài Phong Đô Thành.

Cái gọi là "Giếng cạn", kỳ thật chính là thông lộ âm sai Địa Phủ đi các nơi Ngũ Bộ Châu và ba ngàn thế giới bắt quỷ hồn, tương liên cùng với miếu Thành Hoàng các nơi.

Nơi này cùng loại với hậu điện Nhân Duyên Điện của Nguyệt Lão, nhìn bên ngoài chỉ là mấy chục cái giếng cạn ẩn chứa lực lượng Thiên Đạo, nhưng lại được sắp xếp thành trận thế huyền diệu.

Sau khi bước vào trong đó, liền sẽ phát hiện ra, chính mình rơi vào trong biển nước mênh mông.

Lý Trường Thọ liên tục thở dài cảm khái...

Đại tiểu thế giới, thật sự nhiều vô số kể!

Đồng thời, cách quản lý của Địa Phủ, thật đúng là vô cùng rối loạn.

Trọng địa Thiên Đạo thế nhưng lại ném ở ngoài thành, chỉ tiến hành phòng thủ từng mảng, thậm chí còn không có trọng binh trấn giữ.

Đây là không cho Thiên Đạo lão gia mặt mũi...

Không thể xem nhiều hơn, xem nhiều hơn, hiện tại Lý Trường Thọ sẽ không nhịn được, bắt đầu mưu đồ công đức Địa Phủ.

Nếu như có thể đặt Địa Phủ vào trong hàng ngũ quản hạt của Thiên Đình, và trật tự của Địa Phủ có thể được thiết lập hoàn chỉnh, Công Đức Kim Thân của hắn, đoán chừng có thể trực tiếp hoàn thành...non nửa!

Mà hương hỏa công đức Hải Thần Giáo tích lũy trong những năm này, cũng chỉ tích lũy chưa đủ một nửa ngón tay.

So sánh cả hai với nhau, Địa Phủ đúng là có quá nhiều cơ hội.

Bình Luận (0)
Comment