Chơi đùa thì chơi đùa, Giang Lâm Nhi cũng không thể để cho Tửu Cửu thật sự ăn thiệt thòi ở phương diện này, bị Lý Trường Thọ chiếm tiện nghi.
Giang Lâm Nhi nắm bả vai của Tửu Cửu, nghiêm túc và chân thành nói: "Về sau, dù sao phải làm sư nương của ngươi, cũng không thể tiếp tục cãi nhau ầm ĩ với ngươi như vậy. Đến, Tiểu Cửu à, gọi vài câu sư nương cho ta nghe."
Tửu Cửu: "…"
Nếu như không phải đánh không lại, hiện tại nàng khẳng định sẽ nhào tới!
Chờ Lý Trường Thọ bay tới, Giang Lâm Nhi lấy ra một viên ngọc bội màu xanh nhạt trong ngực, mở ngọc bội ra, một người tí hon thân hình cao ba thước bước ra, có chút rụt rè nhìn các nơi.
Hai mắt của Linh Nga tỏa sáng: "Đây chẳng lẽ là sư..."
"Xuỵt!" Giang Lâm Nhi làm ra thủ thế im lặng: "Đây chỉ là một đầu thụ linh, không cần liên tưởng nhiều. Chuyện kia, hiện tại ta có mối quan hệ bền chặt với sư phụ của Tửu Cửu, cũng không tiện luôn nuôi dưỡng nàng ở trong Vong Tình Cư, Trường Thọ, Linh Nga, hôm nay bản sư tổ sẽ giao cho các ngươi một kiện đại sự! Nuôi dưỡng tốt tiểu thụ linh này, để nàng sống nốt thọ nguyên còn lại, ta đã tra tại Địa Phủ, cũng chỉ có không đủ mười năm."
Lý Trường Thọ cùng với Linh Nga lộ ra sắc mặt trịnh trọng gật đầu đáp ứng.
Linh Nga thề son thề sắt nói: "Sư tổ ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để cho...tiểu thụ linh chịu một chút ủy khuất nào!"
"Chuyện này." Giang Lâm Nhi cười nói: "Thụ linh chung quy là khác biệt cùng với Nhân Tộc chúng ta, nàng chỉ có linh trí đơn giản, đưa nàng đặt ở trên cây là được..."
Giang Lâm Nhi cẩn thận bàn giao vài câu, liền phó thác thụ linh cho Lý Trường Thọ cùng với Linh Nga, sau đó liền cả người thoải mái cưỡi mây mà đi.
Có thể là cảm thấy trong mấy người này, Linh Nga tương đối ôn nhu hơn một chút.
Tiểu thụ linh ôm ngón tay của Linh Nga, ngồi quỳ chân ở trong lòng bàn tay của Linh Nga, nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt, không dám đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm này.
Một vài gương mặt từ bên cạnh tràn vào tầm mắt của tiểu thụ linh.
Hùng Linh Lỵ nhẹ nhàng tán thán nói: "Oa, biểu huynh, người sao lại có thể nhỏ như vậy?"
"Đây là linh." Lý Trường Thọ cười nói: "Nói đúng ra, nàng thật ra là không có thực thể, tương tự như linh hồn."
Tửu Cửu cũng tò mò hỏi một câu: "Thụ linh này, có quan hệ với sư tổ các ngươi như thế nào? Sủng vật sao?"
Lý Trường Thọ xấu hổ cười một tiếng, nói: "Cũng không phải là sủng vật, đây là chuyển thế thân một vị bạn tốt của sư tổ, đang chờ thụ linh hao hết thọ nguyên, lại cho nàng tiến vào luân hồi, đầu thai làm người một lần nữa."
Tửu Cửu bừng tỉnh đại ngộ, đưa tay chọc chọc thân thể mềm mại của thụ linh.
Thụ linh khẽ "Nha" một tiếng, hai bàn tay nhỏ ôm ngón tay của Linh Nga càng chặt hơn.
Hùng Linh Lỵ thấy thế, trong hai mắt sáng rỡ...
"Thụ linh thật đáng yêu!"
Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, căn dặn các nàng vài câu nên trông nom thụ linh như thế nào, liền phiêu nhiên mà đi, không có quản nhiều.
Làm cho Lý Trường Thọ không thể dự liệu được chính là...
Bình thường thụ linh đều là uống sương mai, hấp linh khí, mà thụ linh mới tới nhà bọn hắn này, không có qua mấy ngày, liền học được...uống rượu, ăn thịt heo.
Lúc Lý Trường Thọ gặp lại tiểu thụ linh này, nàng đã mặc tiên váy nho nhỏ, ngồi trên đầu vai Hùng Linh Lỵ.
Trên miệng nhỏ, có một chút hung tàn...
Như thế, xuân đến hạ đi, thu dừng đông lùi.
Tu hành trong núi, lại là bảy năm lơ đãng lướt qua trên đầu ngón tay.
Cơn sóng độ kiếp bên trong Độ Tiên Môn đã bắt đầu, dự tính sẽ còn kéo dài khoảng chừng mười năm, Lý Trường Thọ tìm một cơ hội ra ngoài dạo chơi một vòng, không cẩn thận vượt qua "Thành Tiên Kiếp".
Độ Tiên Môn biểu thị ăn mừng đối với chuyện này, mà khụ khụ chưởng môn gần đây bế quan dưỡng thương, còn bảo truyền công trưởng lão đưa nửa bộ sau Vô Vi Kinh cho Lý Trường Thọ.
Chỉ tiếc, bây giờ Lý Trường Thọ vốn dĩ không dám nhìn nhiều, lại nhìn, trảm đạo cảnh cũng vô dụng.
Thân phận của hắn, cũng chính thức từ mầm tiên trong môn, biến thành tiên nhân mới tấn thăng, giấu ở bên trong "môn nhân bình thường" có số lượng càng nhiều hơn.
Theo Tứ Hải loạn cục, phương tây tính toán, Thiên Đình quật khởi...
Lý Trường Thọ tầng ngụy trang 【môn nhân đệ tử bình thường Độ Tiên Môn】này, phân lượng càng ngày càng nặng, tuyệt đối không thể tùy ý gỡ xuống.
Trong suy tính của Lý Trường Thọ, phương tây hẳn là lại đến thời điểm làm một đợt sự tình, một cái sự tình có tương quan mật thiết với hắn, đang lặng yên phát sinh.
Tại Thiên Đình, trong Lăng Tiêu bảo điện.
Thanh niên áo trắng chống một tay trên trên bàn bạch ngọc, nâng cằm lên, có một chút nhàm chán sờ mó mấy viên bảo châu cấp Linh Bảo Tiên Thiên.
Thiên hạ đa sự, Thiên Đình vô sự.
Chăm lo quản lý, không thần để trị.
—— « Sơ khảo cuộc đời của Thiên Đế đương thời »
Hết lòng muốn làm Thiên Đế được sinh linh vạn giới ngưỡng mộ, nhưng xung quanh có sáu ngọn núi lớn sừng sững, làm cho ánh sáng thần thánh của y, không thể tỏa sáng trong và ngoài thiên địa.
Tục ngũ nói không bột đố gột nên hồ, hoàn cảnh hiện tại, đã hoàn toàn làm khó vị thiên đế không có việc gì để làm này...
Thiên Đình này, đúng là đã nhàn rỗi đến mức nhàm chán...
"Khởi bẩm bệ hạ! Đông Mộc Công cầu kiến ở ngoài điện!"
Thình lình nghe ngoài điện có người thượng tấu, thanh niên áo trắng lập tức ngồi thẳng thân thể, thu hồi bảo châu, khẽ hắng giọng, cầm lấy tấu biểu bên cạnh, mở ra nhìn văn tự đã sắp "thuộc làu" ở bên trong...
"Cho vào."
Ngoài điện, Đông Mộc Công cúi đầu đi trên từng bậc thang bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn một chút tình hình trên đài cao, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Ngọc Đế bệ hạ thật sự cần cù.
"Lão thần bái kiến bệ hạ!"
"Mộc Công không cần đa lễ." Thanh niên áo trắng lộ ra mấy phần mỉm cười bình tĩnh nho nhã, ánh mắt chậm rãi dịch chuyển từ tấu biểu, hỏi: "Mộc Công có vẻ rất vội vàng, hẳn là có việc quan trọng?"
Đông Mộc Công lấy ra một phần tấu biểu, cung kính nói: "Nhiệm vụ mà bệ hạ giao trước đó, thời tiết biến đổi của đông nam bộ Nam Thiệm Bộ Châu trong vòng trăm năm, lão thần đã làm xong. Năm được mùa chiếm ba thành, bình thường chiếm sáu thành, thiên tai chiếm nửa thành, còn có nửa thành trống."
"Trình lên."
"Vâng." Đông Mộc Công đi về phía trước hai bước, dùng tiên lực nâng tấu biểu lên, đưa đến trước mặt Ngọc Đế.
Thanh niên áo trắng nhìn kỹ một hồi, rất nhanh liền gật gật đầu, cười nói: "Mộc Công làm việc, ta tất nhiên là yên tâm."
Nói xong, thanh niên áo trắng để tấu biểu này ở một bên, lại không nhịn được đưa tay ngáp một cái.
Đông Mộc Công vội nói: "Bệ hạ, ngài vào ngày bình thường cũng nên nghỉ ngơi nhiều, cũng không thể quá mức mệt nhọc, Thiên Đình còn phải dựa vào ngài chống đỡ."
Thanh niên áo trắng kia cười cười, nhẹ nhàng chuyển hướng đề tài: "Mộc Công, gần đây Tứ Hải có an ổn hay không?"
"Sự tình Long Tộc vẫn như cũ chưa ngừng." Đông Mộc Công trầm giọng nói: "Sinh linh Tứ Hải tử thương không đếm được, oán khí của sinh linh đã hóa thành mây xám ở dưới tầng trời thứ ba, đã quấy rầy một ít thiên nhân. Long Tộc rung chuyển như vậy, Tứ Hải từ đầu đến cuối khó có thể bình an, chung quy là một mối tai hoạ ngầm."