Bay một hồi ở trên không Nam Hải, Lý Trường Thọ nhảy lên trên mây, trên toàn thân rồng của Ngao Ất lấp lánh ánh vàng, hóa thành hình người, nhảy tới bên người Lý Trường Thọ, có một chút ngượng ngùng nhếch miệng cười...
Lý Trường Thọ cau mày nói: "Ngươi làm sao vào lúc biến thành hình người, vẫn là không có thay đổi gì?"
Ngao Ất cúi đầu nhìn nhìn thân hình thiếu niên của chính mình, cũng là xoắn xuýt một hồi, thấp giọng nói: "Có khả năng, là nguyên nhân ác mộng thuở thiếu niên kia còn chưa thối lui..."
"Ách!" Lý Trường Thọ đưa tay vỗ vỗ bả vai của Ngao Ất: "Không nên quá để ý những chuyện này, dạng thân hình này cũng không tệ, ừm...tối thiểu là trông rất trẻ tuổi."
Trên trán của Ngao Ất treo mấy vạch đen, dở khóc dở cười một hồi.
Những lão đạo mặt lạnh năm đó kia, bây giờ lại là vẫn luôn không tra được tung tích, làm cho Ngao Ất muốn lấy lại danh dự cũng đều là bắn tên không đích.
Từng đầu chân long, giao long đi theo phía sau bọn hắn, lúc này đang bay về phía đại điển Hải Thần, từng người hóa thành hình người, xếp hàng canh giữ ở Nam Hải Chi Tân.
Lý Trường Thọ cưỡi mây, mang theo Ngao Ất bay về phía đại điển.
"Giáo Chủ ca ca, đã có thần vị Thiên Đình, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?"
"Cái gì cũng đều không cần làm, chờ đám người phụ vương ngươi thương nghị ra kết quả đi."
"Phụ vương và mọi người hẳn là sẽ có quyết định."
Lý Trường Thọ nói: "Đại khái nửa năm sau, ta sẽ đi Thiên Đình báo danh, đến lúc đó ngươi có muốn đi cùng không?"
Ngao Ất nặng nề gật đầu, nói: "Ca ca cứ tùy thời gọi ta là được!"
"Gánh nặng trên vai ngươi sau này sẽ càng ngày càng nặng." Lý Trường Thọ nói: "Nếu như có phiền lòng phiền muộn gì, hoặc là sự tình không nắm chắc được, có thể tùy thời tìm ta thương nghị, chớ có đi vào ngõ cụt."
"Vâng." Ngao Ất cười đáp ứng một tiếng.
Thiếu niên này cười trong trẻo như thế, làm cho Lý Trường Thọ nhìn cũng đều có một chút...
Ngượng ngùng.
...
Đại điển Hải Thần vẫn còn tiếp tục.
Nhưng món chính đã qua, kế tiếp chính là hoạt động chúc mừng nội bộ của Hải Thần Giáo.
Lý Trường Thọ mời tiên nhân Tam Giáo cùng trở về bên trong miếu Hải Thần uống trà, lại để cho Ngao Ất chiêu đãi Long Tộc, tân khách Địa Phủ tiếp tục quan sát khánh điển.
Đại Pháp Sư cũng lấy ra khí độ "chủ nhà", mời các đệ tử thân truyền Thánh Nhân - Quảng Thành Tử, Quy Linh Thánh Mẫu, Triệu Công Minh, Xích Tinh Tử, Vô Đương Thánh Mẫu, cùng nhau giảng đạo luận pháp vì đệ tử Đạo Môn ở đây.
Đây chính là thiên đại hảo sự, khiến cho tiên nhân hai giáo Xiển Tiệt đều cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.
Cao nhân giống như Quảng Thành Tử, đối với chuyện này cũng là cảm thấy chờ mong, dù sao thì bọn họ chỉ biết Huyền Đô Đại Pháp Sư thâm bất khả trắc, nhưng lại không biết đạo hạnh của Đại sư huynh rốt cuộc sâu bao nhiêu...
Cùng nhau luận đạo, hoặc nhiều hoặc ít có thể xác minh một ít.
Thế là, hậu viện miếu Hải Thần lập tức thành chỗ luận đạo, Đại Pháp Sư phẩy nhẹ ống tay áo, bố trí một tầng kết giới ở xung quanh miếu Hải Thần.
Lý Trường Thọ lại chạy đi trước thời hạn, không có tham gia cuộc vui.
Mặc dù rất muốn nghe Đại Pháp Sư giảng đạo, nhưng tình huống bây giờ của hắn, độ kiếp đã là tên đã trên dây, chỉ kém mấy lần run rẩy, nếu bởi vì nghe giảng đạo mà run rẩy mấy lần trước thời hạn, sự tình liền trở nên không thể kiểm soát được.
Lúc này xác suất độ kiếp thành công còn có thể tăng lên, còn có một ít thủ đoạn có thể áp dụng.
Vì lý do ổn thỏa, Lý Trường Thọ không muốn phó mặc bản thân cho 1% kia...
Nam nhân, nhất định phải học được cách kiểm soát bản thân.
Lý Trường Thọ vừa rời khỏi miếu Hải Thần, một tia truyền âm liền vào trong tai.
"Vì sao không đi nghe mấy vị sư huynh sư tỷ giảng đạo?"
Quay đầu nhìn lại, đã thấy Vân Tiêu tiên tử đứng ở trên đám mây, mặc váy dài trắng tinh, cột tóc mây đơn giản, phi thường tao nhã, đôi mắt trong veo phản chiếu vẻ đẹp.
Lý Trường Thọ cười khổ nói: "Đại điển chưa kết thúc, Hải Thần ta liền trốn ở nơi đây không ra, quả thực có lỗi với nhiều tín đồ chạy đến dâng hương như vậy. Chứ ta cũng rất muốn đi nghe."
Vân Tiêu tiên tử nghe một chút lời nói phàn nàn của Lý Trường Thọ, một nụ cười khẽ xuất hiện nơi khóe miệng.
Lý Trường Thọ vái chào, Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng người, coi như nhận một nửa lễ này.
Lý Trường Thọ hỏi: "Tiên tử có chuyện quan trọng gì sao?"
"Vẫn chưa, trước đây có một chút không yên lòng về đại ca, liền đi theo đại ca đến nơi đây." Vân Tiêu ôn nhu nói: "Đại ca bởi vì không được đạo hữu mời, trong lòng buồn khổ, hôm qua đi đến Tam Tiên Đảo phàn nàn với ta và Tam muội Tứ muội. Ta đoán rằng, đạo hữu tổ chức khánh điển hương hỏa thần giáo, có lẽ là có chính sự phải làm, sau khi châm chước mới quyết định không mời đại ca. Nhưng thấy đại ca cực kỳ phiền muộn, liền bảo đại ca chủ động tới tìm ngươi chất vấn."
Lý Trường Thọ: "…"
Chẳng trách!
Hắn đoán rằng Triệu đại gia hẳn là sẽ cố kỵ da mặt, ấn theo lý sẽ không không mời mà tới, không nghĩ tới...
Lý Trường Thọ thở dài: "Tiên tử, có thể đi dạo trên Nam Hải một chút không? Ta cũng nên giải thích chuyện này."
"Thiện." Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, cưỡi mây sóng vai mà đi cùng với Lý Trường Thọ, ở giữa cách khoảng cách ba thước.
Xử lý quan hệ giữa Triệu Công Minh và Vân Tiêu, thật sự cũng vô cùng khó giải quyết.
Vừa không thể xa lánh, cũng không thể quá thân cận, tránh cho bị nhân quả liên lụy, hẹn nhau đối phó với Thánh Nhân.
Lập tức, Lý Trường Thọ giải thích vài câu đơn giản, chính mình ngày hôm nay chính là diễn một tuồng kịch cho Long Tộc xem, chỉ cho Long Tộc một con đường lên trời, không cần mời Triệu Công Minh tiền bối đến đây...vân vân.
Sau khi Vân Tiêu nghe xong hơi suy tư, khẽ thở dài, ôn nhu nói: "Đạo hữu suy nghĩ cũng không sai, trường hợp như vậy vốn không nên để đại ca hiện thân. Cũng là do Vân Tiêu lỗ mãng, bảo đại ca tới, rước lấy cao nhân hai giáo, còn kinh động Huyền Đô sư huynh."
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ thầm khen vài tiếng, vội nói: "Tiên tử không nên tự trách, việc này từ kết quả mà nói là vô cùng tốt, tiện thể còn làm dầy bối cảnh của ta, làm cho lúc phương tây tính toán ta cũng phải e dè đôi chút."
Vân Tiêu nhẹ giọng hỏi: "Đạo hữu vì sao lại kiêng kỵ phương tây như vậy? Có đại sư bá đứng ở phía sau đạo hữu, phương tây chính là một giáo Nhị Thánh, hẳn là sẽ không làm khó đạo hữu mới đúng."
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ khẽ động, quyết định thừa cơ nói chút gì đó đối với Vân Tiêu.
Hai tay của hắn ôm quyền đối với không trung.
Vân Tiêu lập tức hiểu ý, bàn tay trắng nõn khẽ động, làm một tầng mây mù quanh người Lý Trường Thọ, lại hơi chớp mắt nhẹ nhàng, ra hiệu hắn có thể nói thoải mái.
"Ta có vài câu nói bừa, tiên tử cứ coi như nghe cho vui." Lý Trường Thọ truyền âm nói: "Tiên tử cảm thấy, Thánh Nhân lão gia ở dưới loại tình hình này, sẽ trực tiếp ra tay, dùng pháp lực Thánh Nhân đấu pháp với nhau?"