Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313. Khách Sáo

Chương 313. Khách sáo Chương 313. Khách sáo

Lý Trường Thọ lắc lắc phất trần, một vệt ánh vàng hiện lên quanh người hắn, cả người đều nhiều hơn mấy phần cảm giác thần thánh.

Chúng Thiên Tướng lập tức ôm quyền hành lễ, Lý Trường Thọ vái chào hoàn lễ, cười nói: "Như thế đã có thể nghiệm chứng bản thân chưa?"

"Đương nhiên, mời Hải Thần!"

"Thiện." Lý Trường Thọ ra dáng mà nói, mang theo Ngao Ất đi vào Nam Thiên Môn.

Lý Trường Thọ thầm lắc đầu.

Chỉ nghiệm chứng thần lực của mình liền thả mình đi qua, cũng không khỏi quá bất ổn, vừa không kỹ càng đề ra nghi vấn, lại không có người kiểm tra, càng không phát giác ra đây là hóa thân hay là khôi lỗi...

Lát nữa cần phải nói cho Ngọc Đế bệ hạ việc này.

Không thì về sau chính mình mang sư muội sư phụ lên Thiên Đình, hoàn toàn không có cảm giác an toàn gì.

"Ca ca." Ngao Ất truyền âm hỏi: "Không cần tặng lễ cho những người này sao?"

"Lúc đi rồi nói sau, không kịp."

Lý Trường Thọ vừa dứt lời, trên đường mây phía trước hiện lên một đạo thanh quang, một lão giả đôn hậu hiện ra.

Hai mắt Lý Trường Thọ tỏa sáng, âm thầm vươn...một bàn tay đối với Ngao Ất.

Ngao Ất nháy mắt mấy cái, năm ngón tay? Năm phần lễ gặp mặt?

Lập tức, Ngao Ất vội vàng chuyển đông làm tây ở bên trong trữ vật pháp bảo của chính mình, mà Lý Trường Thọ cưỡi mây hướng về phía trước, đã là hô một câu: "Làm phiền Mộc Công dẫn đường!"

"Ha ha ha!" Tâm tình của Đông Mộc Công vô cùng vui sướng: "Hải Thần, mãi mới thấy ngươi lên trời! Nhanh, nhanh, theo ta đi bái kiến bệ hạ!"

Lý Trường Thọ lập tức gật đầu đáp ứng một tiếng, ấn theo lý thuyết, hắn nên đi đến Thông Minh Điện trước, nhưng Đông Mộc Công đã không theo quá trình, vậy hắn cứ làm theo là được.

"Mộc Công, đây là thống lĩnh thuỷ quân của ta, Ngao Ất. Ngao Ất, nhanh hướng về phía trước bái kiến, đây là Thiên Đình Đông Mộc Công, người bệ hạ tín nhiệm nhất!"

Ngao Ất vội vàng đi về phía trước, cung cung kính kính vái chào, trong miệng hô hào "Mộc Công", lại từ trong ngực...lôi ra năm chiếc rương lớn bằng vàng.

Mỗi một chiếc rương dài nửa trượng, cao ba thước, chỉnh chỉnh tề tề xếp ở trước mặt Đông Mộc Công, nắp rương tự động mở ra...

Trong đó lấp lóe bảo quang, sáng chói, dạ minh bảo châu lớn chừng quả đấm của Hùng Linh Lỵ, dĩa ngọc điêu khắc từ tuyệt phẩm mỹ ngọc, đại trân châu lớn chừng trái nhãn không chút tỳ vết nào...

Lý Trường Thọ: "..."

Lão đệ, ngươi là tới Thiên Đình để phô bày sự giàu sang sao?

Đồ vật không quan trọng ở trong miệng ngươi? Có thể đưa một trăm thùng như thế này tới miếu Hải Thần không?

Ngao Ất trịnh trọng nói: "Đây là một chút tạ lễ của vãn bối, ừm, của mạt tướng, còn xin Đông Mộc Công đại nhân nhận lấy!"

"Chuyện này..." Đông Mộc Công nháy mắt mấy cái, có một chút chột dạ nhìn chung quanh, lại mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía Lý Trường Thọ, muốn biết đây có phải là khâu quan trọng trong sự tình Long Tộc hay không.

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ cũng là bất đắc dĩ một hồi.

Hắn ngược lại là biết Long Tộc nóng lòng, không nghĩ tới...

"Mộc Công, đây cũng là một phần tâm ý của Ngao Ất, đều là một chút đồ trang sức, còn xin Mộc Công nhận lấy."

"Ài, chuyện này không hợp quy củ, nếu để người thấy, vậy thật là!"

"Mộc Công chờ một lát." Lý Trường Thọ truyền âm nói đối với Ngao Ất, Ngao Ất lập tức cúi đầu đáp ứng một tiếng, quay người hóa thành một đạo ánh đỏ, rơi vào chỗ Nam Thiên Môn.

Loảng xoảng lại là mấy chiếc rương lớn đưa ra ngoài, đập ở trước mặt mấy vị Thiên Tướng.

"Đây là một phần tâm ý của Ngao Ất, còn xin sau này chư vị chiếu cố nhiều hơn!"

Tiếp đó, Ngao Ất quay người bay trở về, hoàn toàn không cho nhóm Thiên Tướng cơ hội cự tuyệt.

Lúc này Đông Mộc Công đã rõ ràng, đây đại khái chính là khâu "Long Cung chủ động tặng lễ vì trải đường lên trời", trong đáy lòng càng thêm kính nể mấy phần đối với vị Hải Thần trước mắt này.

"Vậy thì ta thu nhé?" Đông Mộc Công cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.

Lý Trường Thọ mỉm cười trừng mắt nhìn, Đông Mộc Công cười nói rằng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa...

Tiếp theo, trên đoạn đường bay đến Lăng Tiêu bảo điện này, chỉ cần gặp được Thiên Tướng, Ngao Ất liền đi lên đưa một rương vật phẩm trang sức không quan trọng.

Ở trong thiên cung trống trải, vang lên "ài, chuyện này sao có thể được", "khách khí khách khí", "chẳng qua là một ít lễ gặp mặt", "lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa"...

Trong lúc nhất thời, trên đường mây từ Nam Thiên Môn đến Lăng Tiêu bảo điện, tràn ngập khí tức sung sướng vui vẻ.

Sắp đến Lăng Tiêu bảo điện, Lý Trường Thọ lại là hai mắt tỏa sáng, thấy được hóa thân Ngọc Đế cùng với mấy vị Thiên Tướng "đi ngang qua".

Lý Trường Thọ cũng đều không cần nháy mắt đối với Ngao Ất, Ngao Ất đã là chạy lên, chuyển ra mấy chiếc bảo rương ở bên trong pháp bảo trữ vật, trong miệng nói: "Một chút lễ gặp mặt, kính xin vui vẻ nhận, về sau chiếu cố nhiều hơn!"

Hóa thân Ngọc Đế cũng có một chút buồn bực trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ cười gật gật đầu.

Theo đó, hóa thân Ngọc Đế vốn là đến xem ai dám quang minh chính đại thu lễ, lập tức rõ ràng một chút gì đó.

"Hành động mà Trường Canh ái khanh tiến hành phải có thâm ý, Long Tộc đưa ra lễ vật, liền có cảm giác quan hệ cùng với Thiên Đình thân cận hơn một chút...Ngược lại là, trước đây ta vẫn chưa cân nhắc đến việc như vậy. Hơn nữa đưa tặng đều là một chút đồ vật bày biện trang trí, Long Tộc cũng coi như có lòng. "

Thế là, hóa thân Ngọc Đế khẽ cười nói: "Lần này coi như thôi, nhưng Thiên Đình có thiên quy, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

"Được!" Ngao Ất cười gật gật đầu, ôm quyền chắp tay đối với vị Thiên Tướng qua đường không biết tên này, cười chạy về phía sau Lý Trường Thọ.

Hóa thân Ngọc Đế âm thầm gật đầu, ngược lại là một đầu tiểu long không tệ.

Lại bay qua hai tầng trời nữa, bay qua cửu trọng ngọc môn, Lăng Tiêu bảo điện trôi nổi ở trong một mảnh tinh không đã hiện ra trong tầm mắt, bách tiên hội tụ ở trong đó, Thiên Binh trước điện xếp thành hàng.

Đạp lên 999 bậc thang bạch ngọc trước điện, Ngao Ất không hiểu sao có một chút khẩn trương.

Lý Trường Thọ truyền âm cổ vũ hắn vài câu, sau đó tay trái khẽ nâng vạt áo trường bào, tay phải bưng phất trần trắng tinh, bước lên từng bước.

Đây chính là:

Bản tự trong núi tiêu dao khách, trong Lăng Tiêu Điện bái đế quân.

Đứng hàng chu thiên xưng chính đạo, trường sinh đang nhìn tránh Phong Thần!

...

Sau nửa canh giờ.

Bay trên đường mây đến Thông Minh Điện, Lý Trường Thọ truyền âm nói đối với Ngao Ất: "Cảm giác thế nào?"

"Thiên Đế bệ hạ đúng là...trẻ trung khoẻ mạnh." Ngao Ất truyền âm trở về: "Hơn nữa Thiên Đế có thể quan tâm Long Tộc như vậy, cũng làm cho trong đáy lòng Ất vạn phần cảm khái."

Lý Trường Thọ ấm giọng nói: "Mọi thứ không thể chỉ nhìn bề ngoài, Ngao Ất ngươi phải học được phân tích sự việc bên trong nguyên nhân. Thiên Đế lo lắng đối với Long Tộc như vậy, nhưng thật ra là nhìn trúng lực ảnh hưởng của Long Tộc ở trong Hồng Hoang, nếu như Long Tộc có thể vào biên chế Thiên Đình, lúc này Thiên Đình vừa cất bước không lâu, chắc chắn sẽ thanh danh đại chấn. Đây chính là động cơ Thiên Đình tương trợ Long Tộc."

Bình Luận (0)
Comment