Nhìn dáng vẻ các nàng vui vẻ hòa thuận nói đùa, phảng phất như vừa rồi không có chuyện gì phát sinh...
Sau nửa canh giờ.
Biện Trang cùng với Ngao Ất cũng đã đánh mệt mỏi, từng người mặt mũi bầm dập nằm ở trên mây, thở hổn hển.
Đại Pháp Sư thấy náo nhiệt đã hết, chuyển vào trong cung, giáo huấn đôi kim ngân đồng tử đang làm ầm ĩ kia.
Lý Trường Thọ đen mặt, hai cỗ tiên lực hóa thành xiềng xích, trực tiếp trói Ngao Ất cùng với Biện Trang lại, lôi đến cửa trước Động Suất Cung.
"Hai người các ngươi, có biết đây là nơi nào không? Mở to mắt ra mà nhìn!"
Liền nghe Lý Trường Thọ quát nhẹ một tiếng, một người một rồng ngẩng đầu nhìn về phía tấm biển dựng thẳng trên đại môn, ba chữ to "Động Suất Cung" kim quang lóng lánh, khiến cho bọn hắn cùng nhau rùng mình một cái, men say biến mất hơn phân nửa.
"Hừ!" Lý Trường Thọ nhíu mày giải trừ xiềng xích trên người của hai người: "Ngao Ất, ngươi vì sao lại mất kiểm soát như thế?"
"Giáo, Giáo Chủ ca ca..." Ngao Ất liền vội vàng đứng dậy, trong mắt mang theo tự trách và hối hận, nhưng lại tức giận bất bình mà nhìn Biện Trang ở bên cạnh, mắng: "Tên gia hỏa này đê tiện đến cực điểm! Trước một khắc còn nói thích Kha Nhạc Nhi cô nương! Vào giờ khắc này liền ngưỡng mộ tiên tử bên trong Dao Trì kia! Ta, ta, ta thật sự phải giáo huấn hắn một trận!"
Lý Trường Thọ truyền âm nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Ngươi gấp gáp cái gì?"
"Ừm?" Ngao Ất đầu tiên là nháy mắt mấy cái, sau đó liền đột nhiên lấy lại tinh thần, vội nói: "Cũng đúng, đây quả thật là chuyện không liên quan đến ta."
Biện Trang ở bên cạnh ngửa đầu thở dài, mặc dù mặt mũi bầm dập mắt đều không mở ra được, lại vẫn như cũ thâm tình chân thành nói: "Kha Nhạc Nhi cô nương chẳng qua chỉ là một giấc mơ đẹp của ta mà thôi. Ta và nàng gặp thoáng qua, trong biển người mênh mông, chúng ta chưa từng có được lẫn nhau, lại vẫn khắc cốt minh tâm như cũ.
Ta là mang theo mong ước của Kha Nhạc Nhi cô nương đối với ta, mới quyết định tìm nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, chuyện này có lỗi sao? Chuyện này không được sao?"
"Có thể, có thể." Lý Trường Thọ cười hai tiếng, đi về phía trước đỡ Biện Trang lên, mỉm cười hỏi: "Không biết đạo hữu tại Thiên Đình, hiện tại là làm tiên chức nào?"
Biện Trang lau mặt một cái, lập tức khôi phục bộ dáng anh tuấn ngày bình thường, rùng mình nhìn tấm bảng trước Động Suất Cung, nhỏ giọng nói: "Cũng không dám nói là làm tiên chức gì, chẳng qua là trồng Đậu Tiên tại Thiên Đình. Vài ngày trước vừa tới Thiên Đình, nhận chức vị tiểu nguyên soái trồng đậu Thiên Đình. Đạo hữu ngươi là..."
Ngao Ất ở bên cạnh hừ một tiếng: "Đây chính là huynh trưởng ta nói tới trước đây, Tứ Hải đại thần huyền thượng vô khuyết! Trước đây đã nghe giảng đạo tại Động Suất Cung!"
Tinh thần của Biện Trang chấn động, vội vàng ôm quyền hành lễ: "Mạt tướng xin chào đại thần!"
"Không cần đa lễ." Lý Trường Thọ ấm giọng cười, nhìn Ngao Ất, lại nhìn Biện Trang, cười nói: "Hai người các ngươi, không phải là không đánh nhau thì không quen biết?"
Biện Trang xấu hổ cười một tiếng, Ngao Ất lại là quệt quệt khóe môi, bắt đầu nói đơn giản về việc hai người bọn hắn quen biết như thế nào.
Biện Trang trồng đậu ở một nơi cách Động Suất Cung không xa, nơi này linh khí dư dả, có mùi thuốc linh dược bay tới từ bên trong Động Suất Cung, xem như một mảnh...ruộng đậu tốt nhất Thiên Đình.
Ngao Ất chờ đợi ở chỗ này, từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng của Thọ, trong đáy lòng có một chút không kìm nén được, vào một năm rưỡi trước đó, đã đi tìm Biện Trang hỏi dò.
Biện Trang trồng đậu nhàm chán, Ngao Ất chờ ca ca tịch mịch, Ngao Ất muốn biết Biện Trang đến cùng có phải là tính toán Thiên Đình hay không, cho nên nhẫn nại tính tình tương giao cùng với Biện Trang, muốn moi ra một ít tin tức.
Một tới hai đi, bọn hắn liền quen thuộc nhau.
Sau khi uống mấy đợt rượu, cũng liền trở thành bạn của nhau.
Ngày hôm nay lúc uống rượu, hai người đều có một chút men say, Ngao Ất liền thừa cơ hỏi một câu về sự tình Kha Nhạc Nhi.
Y vốn là muốn biết xem việc này phải chăng còn có tiếp tục, nếu còn tiếp tục, liền sớm ngăn lại.
Không nghĩ tới Biện Trang nhẹ nhàng thở dài, nói rằng chính mình đã quên hết Kha Nhạc Nhi, trong lòng có ước mộng mới...
Sau đó, Ngao Ất mắng y thay đổi thất thường, Biện Trang nói chính mình là tùy tâm mà động, vì tình mà sinh, hai người tranh luận vài câu, liền nhấc bàn, thực sự tức giận, ra tay đánh nhau.
Lý Trường Thọ có một chút khó hiểu mà nhìn Ngao Ất, Biện Trang thay đổi thất thường, đây không phải là chuyện tốt sao?
Trên khuôn mặt thanh tú của Ngao Ất mang theo vài phần xấu hổ: "Huynh trưởng, trước đó ta có uống một chút rượu uống hồ đồ rồi, dù sao...Tư Tư cùng với Kha Nhạc Nhi cũng là bạn tốt..."
"Ài." Biện Trang lắc đầu: "Mà thôi, ta sẽ trở về chăm sóc những Đậu Tiên kia."
Biện Trang chắp tay cáo từ đối với Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, Ngao Ất thoáng có một chút muốn nói lại thôi, hẳn là muốn nhận lỗi.
Biện Trang chắp tay một cái đối với Ngao Ất, thực sự không nhiều lời, cúi đầu đi về phía chiếc cuốc gãy thành hai đoạn.
"Ngươi làm sao ngay cả cuốc của ta cũng làm hư, phía trên này tốt xấu cũng có một chút lực lượng Thiên Đạo...ài...ngươi muốn ta phải dùng tay sao."
Lý Trường Thọ vừa định nói, chính mình có thể vận dụng công đức hỗ trợ tu bổ, liền nghe Đại Pháp Sư ở trong viện nói: "Tiểu Kim, đi lấy cái cào ném trong góc kia ra ngoài, đưa cho vị tiểu Thiên Tướng kia chăm sóc ruộng đậu."
"Vâng!" Một đồng tử đáp ứng một tiếng, rất nhanh liền ôm một cái cào màu bạc dài ba thước chạy ra, nhìn chung quanh một chút, chạy tới nhét vào trong tay Biện Trang.
"Đây là Huyền Đô sư huynh cho ngươi, cầm lấy mà dùng."
Biện Trang chấn động tinh thần, tự nhiên biết "Huyền Đô sư huynh" là người phương nào, vội vàng tiếp nhận cái cào, vái chào thật sâu đối với Động Suất Cung.
Phát tài rồi!
Tiếp đó, y cầm cái cào bạc dài ba thước trong tay, hơi luyện hóa, cái cào kia tự động hóa thành dài sáu thước, vừa vặn tiện tay.
Biện Trang vô cùng vui vẻ nói: "Đa tạ Đại Pháp Sư ban bảo vật! Mạt tướng sẽ lập tức đi chăm sóc hạt đậu!"
Nói xong liền gánh cào bạc lên, sải bước đi trên đường mây, ngâm nga điệu hát dân gian truyền thống của Thiên Nhai Các.
Lý Trường Thọ thấy thế hơi lắc đầu.
Đây chính là cơ duyên...
Phẩm tính của tên gia hỏa Biện Trang này tạm thời không nói, vận khí ngược lại là vô cùng không tệ, xuất thân từ nhà giàu, lại vào giai đoạn Thiên Đình mới cất bước, tiến vào Thiên Đình làm Thiên Tướng tạm thời không có phẩm giai, ngày hôm nay lại được bảo vật bên trong Động Suất Cung.
Dù chỉ là một cái cào, vậy cũng có khả năng là cái cào lão quân luyện chế.
Nhìn cái cào bạc kia, có chín chiếc răng, những chiếc răng sắc nhọn có thể dùng làm vũ khí, mặt trên và mặt dưới đều được phủ một lớp vân văn tinh tế, vô cùng có linh tính, ẩn chứa một tia khí tức tiên thiên, thật sự không phải là phàm...phẩm...
Đợi một chút?
Lý Trường Thọ nhìn chằm chằm cái cào bạc này, cẩn thận đếm một lần.
Cào bạc chín răng...
Bồ cào chín răng! ?