Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 350 - Chương 350. Nghỉ Hưu Sớm

Chương 350. Nghỉ hưu sớm Chương 350. Nghỉ hưu sớm

Lúc này trong đáy lòng Lý Trường Thọ thật sự là một lời khó nói hết, luôn vang vọng câu nói kia...

"Bần đạo chính là văn thần đứng đầu Thiên Đình, rất được Ngọc Đế tín nhiệm."

"Ngươi đã từng bị một con khỉ đánh."

"Bần đạo xuất thân từ Nhân Giáo, quen biết cùng với Đại Pháp Sư, càng là được lão quân truyền diệu pháp đan đạo."

"Ngươi đã từng bị một con khỉ đánh."

"Bần đạo..."

"Ngươi đã từng bị một con khỉ đánh."

Lý Trường Thọ: "…"

Bần đạo có một câu Nhân Giáo nói tục, không biết có nên nói hay không.

Hắn hao tốn đại khái ba ngày, mới điều chỉnh được tâm thái của chính mình, chấp nhận sự việc với thái độ hoài nghi.

"Cũng không có gì để cao hứng."

Biết chính mình có khả năng chính là Thái Bạch Kim Tinh trong Thiên Đình sau này, cũng không đại biểu chính mình liền có thể bình an vượt qua đại kiếp Phong Thần, càng không thể nói, sau này liền có thể gối cao không lo...

Đầu tiên, không thể loại trừ khả năng nếu như chính mình xảy ra một chút chuyện gì ở bên trong lượng kiếp Phong Thần, Thánh Nhân lão gia lại tiện tay tạo ra một món pháp bảo người, bổ khuyết chỗ trống của pháp bảo người.

Tiếp theo, trở thành văn thần số một của Thiên Đình Ngọc Đế, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Mọi thứ đều có tính hai mặt.

Đạo Môn có thể cực thịnh mà suy, Thiên Đình cũng chạy không thoát khỏi định luật này, mặc dù hiện giờ Thiên Đình còn chưa hưng khởi, nhưng chính mình vẫn cần phải cân nhắc lâu dài hơn...

Thiên Đình cho chính mình công đức, chính mình làm việc vì Thiên Đình, sau đó không ai nợ ai, đây mới là trạng thái lý tưởng mà Lý Trường Thọ theo đuổi.

Ngoài ra...

Kiếp trước hắn đã từng nghe một câu truyện cừoi —— có một tên tiểu tử tính một quẻ, tiên sinh xem bói nói y có thể sống đến tám mươi, sau đó y đua xe với tốc độ cao, bị liệt nửa người sống đến tám mươi.

Đây mặc dù là chuyện cười, nhưng đạo lý lại hết sức sâu sắc.

Chính mình muốn trường sinh, chính là phải trường sinh khoẻ mạnh, bình yên tránh thoát khỏi đại kiếp Phong Thần, mới là trọng yếu nhất!

"Ài, chẳng bằng xem như không biết điều này, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của ta đối với một số việc sau này."

Lý Trường Thọ đã nghĩ về điều này rất lâu.

Vì lý do ổn thoả, hắn quyết định hạ độc thủ đối với chính mình...

Tiêu tốn thời gian vài ngày, suy nghĩ ra một loại pháp thuật đơn giản, dùng bí pháp cấm chế tạm thời phong ấn ký ức liên quan tới "Thái Bạch Kim Tinh Lý Trường Canh" của chính mình!

Nếu như sau này nghe được bốn chữ【 Thái Bạch Kim Tinh 】, bộ phận ký ức này liền sẽ tự động mở khoá.

Hơn nữa, hắn bảo lưu lại sự tình chính mình "Phong ấn một chút ký ức", có thể chủ động nhớ tới việc này vào bất cứ lúc nào...

Sau khi đạt tới cảnh giới Kim Tiên, hắn ngược lại là đã có thể sáng tạo một số pháp thuật đơn giản.

Lý Trường Thọ lấy ra một tờ vải vóc, bắt đầu lên kế hoạch cho việc tu đạo kế tiếp.

Trong một trăm năm tới, đại bộ phận tâm thần sẽ tập trung trên bản thể, lẳng lặng ngộ đạo, thể hội sự huyền diệu của đạo cảnh, các chuyện khác đều lấy giám sát làm chủ, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Chính mình mặc dù đã tu thành Kim Tiên, nhưng vào lúc đối mặt với đám đệ tử Thánh Nhân phương tây, hay là kẻ tàn nhẫn như Văn Tịnh đạo nhân, Kim Thiền Tử, vẫn như cũ không có lực đánh một trận.

Chênh lệch vẫn là rất lớn.

Lý Trường Thọ vẫn tự nhận thức được điểm này.

Sau khi đạt tới cảnh giới Kim Tiên, tu hành sẽ trở nên chậm chạp lại buồn tẻ, có được thọ nguyên dài dằng dặc, cũng cần tháng năm dài đằng đẵng để thể hội đại đạo của bản thân...

Cũng theo đó, quan niệm thời gian của Lý Trường Thọ phát sinh biến hóa một lần nữa.

Trong nháy mắt, nửa tháng lặng lẽ trôi qua.

Vào ngày hẹn gặp mặt với Linh Nga, Lý Trường Thọ cố tình bỏ ra nửa ngày thời gian, gọi Linh Nga cùng với Hùng Linh Lỵ tới nhà tranh bên hồ của chính mình, giảng đạo thuyết pháp cho Linh Nga.

Hùng Linh Lỵ đơn thuần là học ké.

Linh Nga nhìn kỹ Lý Trường Thọ một hồi, chóp mũi nhẹ nhàng run run, lẩm bẩm nói: "Sư huynh, làm sao lại cảm thấy huynh bây giờ, có một chút không giống so với trước đó?"

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, nói: "Chỗ nào không giống?"

"Ừm...cụ thể cũng không biết nói như thế nào." Linh Nga ngậm miệng ngâm khẽ hai tiếng, cũng chỉ có thể nháy mắt mấy cái.

Lý Trường Thọ ấm giọng nói: "Ngồi xuống đi, ta sẽ giảng cho muội sự tình thành tiên."

Linh Nga khẽ nhíu đôi mi thanh tú, sư huynh quả nhiên có một chút không giống...

Trước kia không có ôn nhu như vậy đối với chính mình cũng!

Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề!

Nhưng mà, câu tiếp theo của Lý Trường Thọ chính là: "Liên quan tới sự tình muội lơ là tu hành, tiếp theo ta sẽ phạt muội sao chép kinh văn, lần này khởi điểm chính là ngàn lần cho đến một vạn lần, không cần phải lo lắng."

Linh Nga nghe vậy ngược lại là cười hì hì một tiếng, trong đáy lòng lập tức an ổn trở lại.

Đây mới là hương vị của sư huynh!

Lúc này Lý Trường Thọ lại chỉ điểm thành tiên chi đạo cho Linh Nga, bản thân cũng có lý giải khác biệt, hắn đã học được cái mới thông qua việc xem lại quá khứ, đồng thời cũng biết được chỗ yếu kém của mình.

Chỉ nghe hắn giảng chính là Thái Thanh diệu pháp, nói chính là chân ý vô vi.

Không bao lâu, quanh người Lý Trường Thọ ngưng ra hư ảnh hai đóa hoa sen, một đóa chui vào trong cơ thể của Linh Nga, một đóa chui vào trong cơ thể của Hùng Linh Lỵ, hai người cùng nhau bị kéo vào cảnh giới ngộ đạo.

Đây là phương pháp giảng đạo của Đạo Môn, cũng được coi là "bản lĩnh" sau khi đạt tới cảnh giới Kim Tiên mới có.

Năm đó Đạo Tổ giảng đạo trong Tử Tiêu Cung, hơn phân nửa sinh linh mạnh mẽ trong thiên địa tụ họp lại, lúc Đạo Tổ giảng đạo thì kèm với từng đóa hoa sen, mỗi một đóa hoa sen gánh chịu một đầu đại đạo.

Ba lần giảng đạo tại Tử Tiêu Cung, được xem như là cơ duyên trân quý nhất trong Hồng Hoang tại thời đại Thượng Cổ.

Cũng kể từ đó, địa vị "Thống trị" của nguyên thần đạo đã được đặt vững, ngoại trừ Vu Tộc thì cơ hồ không có người tu hành nhục thân.

Hoa sen xuất hiện lúc Lý Trường Thọ giảng đạo, tự nhiên là không có cách nào đánh đồng với Đạo Tổ giảng đạo tại Tử Tiêu Cung.

Thứ hoa sen gánh chịu ở bên trong, chẳng qua chỉ là lý giải của hắn đối đạo, truyền thụ một cách "Ăn tươi nuốt sống" cho Linh Nga cùng với Hùng Linh Lỵ, để cho sau này các nàng chậm rãi thể ngộ.

Một đóa hoa sen này, đủ để cho Linh Nga hưởng thụ đến cảnh giới Chân Tiên!

Nhìn Linh Nga cùng với Hùng Linh Lỵ đã bế quan ở bên trong nhà tranh của chính mình, Lý Trường Thọ bố trí hai tầng kết giới tiên lực đối ứng với thực lực Nguyên Tiên, đứng dậy rời khỏi nhà tranh.

Hắn đi đến Linh Thú Quyển nhìn đám linh thú, lại đi ra sau núi, thăm nhóm linh thụ công thần trên Tiểu Quỳnh Phong.

Ài...

Có thể nói, không có sự nỗ lực một đời lại một đời của những linh thụ này, cũng không có Lý Trường Thọ hắn hôm nay!

Mà vì biểu đạt sự kính ý của chính mình đối với bọn chúng, Lý Trường Thọ quyết định cho nhóm linh thụ này xin nghỉ hưu sớm, nhổ hết chúng nó lên, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt đi, cũng tự tay rải tro cốt của bọn chúng.

Bình Luận (0)
Comment