"Vâng!" Lính liên lạc trả lời một tiếng, quay người nhảy ra ngoài mười trượng, lấy ra một tấm lệnh kỳ pháp bảo cấp tốc vung vẩy, quân lệnh hóa thành từng đạo lưu quang, rơi xuống các nơi Nam Hải.
Trong chốc lát, linh lực bên trong Nam Hải rung chuyển, mặt biển nhấc lên tầng tầng sóng cả!
Tiếng Yêu thú gầm gừ, tiếng Thương Long rống giận dữ, tiếng la giết của Thiên Binh Thiên Tướng, xông thẳng lên trời!
Đông Mộc Công cùng với Lý Trường Thọ, cùng với vị trưởng lão Long Tộc kia, đều là khí định thần nhàn, từng người thư thái chờ đợi.
Mà hóa thân Ngọc Đế thân là chủ tướng, lại là không nhịn được đứng dậy, tay cầm bội kiếm, trịnh trọng nói: "Là chủ tướng, nên cùng với chúng tướng sĩ cùng nhau chiến đấu, làm sao có thể co vòi ở chỗ này!"
"Nguyên soái." Lý Trường Thọ khuyên nhủ: "Tướng và soái có một chút khác biệt, thân là nguyên soái tam quân, liền cần phải quan sát toàn cục, nếu như đi xông pha chiến đấu, đại quân không có người chỉ huy, chỉ sợ là sẽ gặp nguy hiểm."
Đông Mộc Công cũng nói: "Không sai, Nhật Thiên nguyên soái đừng vội! Xông pha chiến đấu là sự tình của chúng tướng, nguyên soái còn cần phải suy nghĩ đại cục!"
Hoa Nhật Thiên nghe vậy gật gật đầu, ngồi về vị trí của chính mình, tiếp tục lẳng lặng chờ đợi.
Nói một cách khác, nếu như y không sắc phong cho hóa thân của chính mình, tình huống hiện tại sẽ giống như y suy nghĩ, đãn một nhánh binh mã ở trong nước biển, kịch chiến cùng với những yêu ma trong biển kia.
Hóa thân Ngọc Đế liếc nhìn Lý Trường Thọ, truyền âm nói: "Hải Thần, Hải Thần...Trường Canh ái khanh!"
Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, truyền âm hỏi: "Bệ hạ, làm sao vậy?"
Hóa thân Ngọc Đế nói: "Ngươi hãy tạm thời chủ trì đại cục, ta xuống chém giết cùng với các vị tướng sĩ. Từ điều binh hành quân, cho đến mai phục bố trí, đều là do ngươi cùng với Mộc Công làm, tác dụng của ta, hẳn là chính là ngồi hạ lệnh?"
Lý Trường Thọ truyền âm nói: "Bệ hạ, ngài là chúa tể Tam Giới..."
"Ái khanh có biết, từ khi ta làm Ngọc Đế, mỗi ngày đều là buồn tẻ bực nào! Bao lâu mới có được một lần chiến sự như thế này!"
Lý Trường Thọ: "…"
Mắt thấy Ngọc Đế muốn bắt đầu than thở, Lý Trường Thọ trầm ngâm đôi chút, truyền âm nói: "Bệ hạ, đợi chiến sự Nam Hải hơi ổn định, lúc đi đến Tây Hải càn quét yêu ma, tiểu thần sẽ giữ chặt Đông Mộc Công, ngài có thể đích thân dẫn đại quân trừ yêu. Thế nhưng, bệ hạ còn cần phải chú ý sự an toàn của bản thân, chờ chúng ta đánh đến Tây Hải, Tây Phương Giáo cũng sẽ kịp phản ứng, có lẽ sẽ tiến hành cản trở."
"Thiện!" Hóa thân Ngọc Đế lập tức nâng cao tinh thần, ngồi ngay ngắn ở trong ghế, chờ tin chiến thắng truyền về.
Không bao lâu, ở trên mặt biển, nhiều thêm từng cỗ thi thể khổng lồ tràn đầy vết thương.
Một tòa đại trận do mấy vạn Thiên Binh hợp lực chống lên, bao phủ phương viên ba ngàn dặm hải vực, làm cho rung chuyển ở nơi đây, không đến mức tác động đến quá nhiều sinh linh trong biển.
Sau hai canh giờ, đại chiến Nam Hải hạ màn kết thúc.
Binh mã Thiên Đình cùng với binh mã Long Tộc sáp nhập cùng một chỗ, đi về phía nơi đại yêu tụ tập tiến hành đánh lén.
Theo quy củ mà Lý Trường Thọ cùng với Đông Mộc Công thương lượng trước khi khai chiến, nếu như là Yêu Tộc trên người có nghiệp chướng, liền trực tiếp hủy diệt yêu hồn, không để lại hậu hoạn.
Yêu Tộc không có nghiệp chướng, thu vào trong Tỏa Yêu Tháp của Thiên Đình, đợi thọ nguyên hao hết, sẽ tự động luân hồi chuyển thế.
Chém giết từ nửa đêm cho đến tảng sáng.
Thiên Đình cùng với binh mã Long Tộc tề tụ ở ven biển Nam Hải, trùng trùng điệp điệp phóng tới Tây Hải, ngựa không dừng vó lao tới chỗ đại chiến tiếp theo.
Lúc Yêu Tộc Nam Hải bị chinh phạt, Yêu Tộc biển sâu Tây Hải đã chuẩn bị rút đi trong đêm, rời khỏi Ngũ Bộ Châu từ Thiên Nhai Hải Giác Tây Hải, nửa đường lại bị Long Tộc phái binh chặn đánh, hơn phân nửa bị ngăn ở ven biển Tây Hải.
Mà lần này, Lý Trường Thọ cũng theo ước định của chính mình cùng với hóa thân Ngọc Đế, ngăn cản Đông Mộc Công, cũng đề nghị do Thiên Đình Đãng Yêu nguyên soái Hoa Nhật Thiên đích thân lĩnh một nhánh binh mã, vạn dặm bôn tập bầy yêu Tây Hải...
Nhìn bóng lưng Hoa Nhật Thiên xông lên phía trước nhất, Đông Mộc Công cau mày nói: "Người trẻ tuổi này, làm sao lại không giữ được bình tĩnh như thế? Ài, sau khi trở về, thật sự muốn tấu y một trận với bệ hạ! Hải Thần, ngươi và ta không bằng cùng nhau thượng tấu?"
"Chuyện này thì không cần, Mộc Công tấu một mình là được rồi." Lý Trường Thọ cười nói: "Hoa Tướng Quân đã dẫn binh rời đi, đại cục còn cần Mộc Công tiến hành khống chế."
Đông Mộc Công hơi lắc đầu, nhìn bóng lưng Hoa Nhật Thiên có một chút hận sắt không thể thành kim cương.
Cũng đúng vào lúc này, một đóa mây trắng cấp tốc bay tới từ chỗ sâu Tây Hải, chặn đứng chúng binh mã Thiên Đình.
Tiên thức của Lý Trường Thọ đi qua dò xét, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy...
Đó là một lão đạo áo nâu cõng một cái hồ lô lớn, một thân một mình ngăn ở trên đường mây đại quân Thiên Đình, Long Tộc vọt tới trước, toàn thân tản ra uy áp mãnh liệt.
Lão đạo này lạnh lùng mở miệng, cởi bỏ cái hồ lô to lớn màu tím trên lưng, cầm trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Thiên Tướng Thiên Đình xông lên ở phía trước nhất—— Hoa Nhật Thiên.
"Thiên Đình có ý gì? Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt trẻ mồ côi Yêu Đình mới dừng lại hay sao!"
Thiên Đình bây giờ thật đúng là uy danh không hiện.
Mấy vạn Thiên Binh cùng với tinh nhuệ Tiên Giao Binh của Long Tộc trộn với nhau thành quân tiên phong, vào lúc này đang tràn đầy lực lượng, lại có người dám ngăn cản nửa chừng.
Trọng điểm là...
Thật đúng là đã cản lại.
Vị lão đạo lao ra nửa đường này, khí tức hùng hậu, uy áp mãnh liệt, đạo cảnh tự thân xa xa không phải là Kim Tiên có thể so sánh.
Bằng vào tu vi cảnh giới của Lý Trường Thọ bây giờ, coi như đã miễn cưỡng nhìn thấy, cũng đã tiếp xúc gần với Đại pháp sư, Triệu đại gia, Vân Tiêu tiên tử ôn nhu như nước…những cao thủ đỉnh tiêm dưới Thánh Nhân.
Lão đạo áo nâu vừa xuất hiện chính là triển khai toàn bộ uy áp, chủ động bại lộ tu vi bản thân, quả là đáng kinh ngạc. Nhưng lại cho Lý Trường Thọ cảm giác rằng, đạo cảnh của người này, không bằng đệ tử Thánh Nhân mạnh nhất của Đạo Môn...
Nhưng mà, ở chỗ này, lão đạo này hoàn toàn có thể chấn nhiếp chúng Thiên Tướng Thiên Đình.
Lúc này Thiên Đình thiếu nhất, kỳ thật chính là chiến lực cao cấp.
Thực lực của Đạo Nhân Giấy "Lý Trường Thọ" là có hạn, phạm vi dò xét cũng có hạn, những ý niệm này vừa xẹt qua trong đáy lòng hắn, Đông Mộc Công ở bên cạnh đã là đứng dậy.
Mộc Công thở dài: "Ngươi nhìn một chút đi, ngươi nhìn một chút đi! Chủ soái làm sao có thể vọng động! Lần này gặp phải phiền phức, chẳng phải là sẽ thụ động khắp nơi sao? Còn xin Hải Thần dẫn đại quân chạy đến từ sau, đợi ta đi đến phía trước xem thử một chút."
"Mộc Công, để ta đi." Lý Trường Thọ đứng dậy, lộ ra sắc mặt vô cùng ngưng trọng: "Đạo nhân này không tầm thường, vẫn không nên nổi lên xung đột với y."
Đông Mộc Công nghe vậy cũng không dám khinh thường, lập tức đáp ứng một tiếng.