Như thế, cũng đã giúp Lý Trường Thọ che đậy thành công.
Quý Vô Ưu cũng không có cách nào, loại tình hình vừa rồi này, rõ ràng là Huyền Đô Đại Pháp Sư đang cho Tiểu Trường Thọ công đức.
Ài...
Bối cảnh thâm hậu, chính là hạnh phúc.
Cùng lúc đó, trên đường trở về Thiên Đình, chủ soái Hoa Nhật Thiên, chủ động mời Hải Thần cố ý đi chậm mấy bước trên đường mây.
"Trường Canh ái khanh, vị Lục Áp kia thật là phiền phức, ta thấy số phận của y không yếu, hẳn là còn có khí vận phục hưng của Yêu Tộc gia trì, sau này chỉ sợ sẽ là một nhân vật khó chơi. Không bằng hiện tại ngươi và ta thương lượng một chút, nghĩ ra kế sách hoàn chỉnh, nhanh chóng xử lý y..."
Nhật Thiên nguyên soái đưa tay nhẹ nhàng vung lên, trong ánh mắt lộ ra mấy phần sát ý.
Lý Trường Thọ nháy mắt mấy cái, hiểu được cỗ sát ý này của Ngọc Đế từ đâu mà tới.
Chậc chậc, Thái Tử tiền triều.
"Cửu sư tỷ, luồng ánh vàng kia là cái gì?"
Bên trong phòng bài bạc Tiểu Quỳnh Phong, sau khi luồng công đức kia phủ xuống, thiếu nữ Vũ Thi mặc quần áo luyện công trên người nhỏ giọng hỏi.
Bên cửa sổ, Tửu Cửu cuộn tròn chân ngồi ở trên bệ cửa lười biếng ngáp một cái, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lay động hồ lô rượu ngọc trong tay.
Hồ lô rượu này là hạ lễ sư điệt Lý Trường Thọ đưa tặng sau khi nàng tu thành Thiên Tiên, nó có thể chứa một vài bình rượu và cũng có thể tăng thêm hương vị cho rượu.
Tửu Vũ Thi nháy mắt mấy cái, vội nói: "Mới vừa rồi còn có, làm sao bây giờ lại không thấy."
"Hướng đó...!" Tửu Cửu khoát khoát tay, giải thích có một chút xem thường: "Đó là đan phòng trên Tiểu Quỳnh Phong, xem như là nơi chốn mà đại Trường Thọ sư điệt của ngươi chuyên môn tu hành, khẳng định là hắn lại làm ra đan dược gì đó. Sư muội, không cần phải quan tâm đến bên kia nhiều, sư điệt của ngươi vô cùng bí ẩn, lại chẳng qua chỉ là một tiểu đệ tử, lại...chậc chậc chậc, hắc hắc."
"Sư huynh ta sao rồi?" Linh Nga đang đả tọa ở trên góc giường, nghe vậy liền mở cặp con ngươi linh động ra, lông mi thật dài hơi lắc lư, nhẹ giọng hỏi.
Tửu Cửu cười nói: "Vừa rồi có một luồng ánh vàng...ách, tại sao chưởng môn cũng tới?"
Nghe được hai chữ chưởng môn, Linh Nga cùng với Tửu Vũ Thi cũng bu lại bên cửa sổ, nhìn về phía không trung Tiểu Quỳnh Phong.
Quý Vô Ưu đến nhanh, đi cũng nhanh, lẩm bẩm một tiếng ở trong không trung, tiếp theo liền chắp tay sau lưng phiêu nhiên rời đi.
Y chỉ phụ trách xóa dấu vết, nơi này cụ thể xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải là Độ Tiên Môn nổ, cũng đều tùy ý.
"Chưởng môn có bố trí trận pháp ở đây?" Tửu Cửu cúi đầu xuống, thầm nói: "Tại sao ta lại cảm thấy, chưởng môn giống như là đang yểm trợ giúp ai đó, kỳ quái."
"Sư thúc quá lo lắng rồi." Linh Nga nói nhẹ, trên người mặc một chiếc váy dài tua rua màu xanh nhạt, khiens nàng càng trở nên xinh đẹp quyến rũ: "Sư huynh nào có đại bản lãnh như vậy, có thể khiến cho chưởng môn yểm trợ."
"Chuyện trên đời này, ai lại có thể nói rõ được?" Tửu Cửu chắp tay nói: "Giống như năm đó, trước khi mang sư huynh ngươi đi Bắc Châu, cũng sẽ không nghĩ tới hôm nay, bản sư thúc sẽ bị sư huynh ngươi - một đệ tử Tiểu Quỳnh Phong phổ thông nuôi ăn uống. Ngươi nhìn ta hiện tại đi, uống rượu của sư huynh ngươi, dùng đan dược của sư huynh ngươi, ăn linh thú của sư huynh ngươi, cũng ngủ ở chỗ của sư huynh ngươi. Nếu như sư huynh ngươi đưa ra một ít yêu cầu không an phận đối với bản sư thúc, sư thúc ta cũng đều ngượng ngùng cự tuyệt."
Linh Nga lập tức lấy tay đỡ trán, luôn cảm thấy Tiểu sư thúc đây là đang kiếm cớ, muốn chủ động công kích sư huynh....
Vũ Thi buồn bực nói: "Sư tỷ, tỷ không phải là trưởng bối sao?"
"Đứa nhỏ ngốc!" Tửu Cửu đưa tay sờ sờ đầu của thiếu nữ Vũ Thi, ôn nhu nói: "Chờ ngươi trưởng thành, có tu vi, ngươi liền biết sư điệt của ngươi như thế nào. Cái gì mà trưởng bối hay không trưởng bối, Sung Cơ Đan phẩm chất linh đan kia của ngươi, không phải rất thơm sao?"
"Thơm! Thế nhưng, vị đại Trường Thọ sư điệt kia, thật sự...thần kỳ như vậy sao?"
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một câu trả lời chắc chắn: "Tất nhiên."
Tửu Cửu cười khẽ, phàn nàn một câu: "Biết ngay, Tiểu Quỳnh Phong chỉ cần vừa có động tĩnh, ngươi liền sẽ không kịp chờ đợi chạy tới!"
Ở bên ngoài lầu các, một bóng hình xinh đẹp đi tới trong lời trêu chọc của Tửu Cửu.
Nàng mặc một bộ váy dài màu xanh băng, chân ngọc giẫm lên giày vải trắng nhạt, mắt cá chân thắt dây lụa màu xanh băng, mái tóc dài bằng lụa màu xanh lam được buộc đơn giản thành đuôi ngựa và thả bồng bềnh nhẹ.
Không cần phải nói thêm về đôi chân thon và thắt lưng ong, đôi thu linh động như nước, ba phần khí khái hào hùng bày phần nhu tình, nghiễm nhiên chính là tiên tử băng thanh ngọc khiết mà không ít đệ tử Độ Tiên Môn hướng tới trong đáy lòng...
Hữu Cầm Huyền Nhã.
"Huyền Nhã xin chào hai vị sư thúc." Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng thi lễ, Tửu Vũ Thi vội vàng hoàn lễ, Tửu Cửu lại là mừng khấp khởi cười cười.
Linh Nga ở bên cạnh ôn nhu nói: "Sư tỷ là bị luồng ánh vàng kia kinh động đến?"
"Ừm!" Hữu Cầm Huyền Nhã ôn nhu gật đầu, vừa nhìn về phía Tửu Vũ Thi, vừa có một chút nghiêm túc nói: "Vừa rồi Vũ Thi sư thúc nhắc đến Trường Thọ sư huynh. Kỳ thật đây là chuyện không thể nghi ngờ, Trường Thọ sư huynh đâu chỉ thần kỳ, ở trong mắt của Huyền Nhã, hắn chính là Luyện Khí Sĩ có một không hai trên đời. Hắn hiểu rộng biết nhiều, không chỉ có thông hiểu phương pháp tu hành, lĩnh ngộ cực sâu đối với vô vi đại đạo, lại am hiểu trận pháp, giỏi luyện đan, vẽ đẹp, thông âm luật, càng là thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mọi thứ cũng đều có thể xử lý chu đáo. Hơn nữa Trường Thọ sư huynh giỏi nhất là..."
"Sư tỷ!" Linh Nga vội vàng đi tới, kéo tay Hữu Cầm Huyền Nhã nói: "Chúng ta đi lên lầu rồi hãy nói, chớ có nói chuyện này ở trước mặt Vũ Thi sư thúc."
Hữu Cầm Huyền Nhã có một chút không hiểu: "Chẳng lẽ ta có chỗ nào nói không đúng?"
"Chuyện này, không phải." Linh Nga nháy mắt mấy cái.
Lời này nên nói như thế nào?
Cũng không thể nói thẳng, nàng muốn đề phòng Vũ Thi sư thúc động tâm với sư huynh hay sao...
"Ai nha, đi thôi!" Linh Nga không quan tâm, trực tiếp sử dụng tuyệt chiêu làm nũng lôi kéo Hữu Cầm Huyền Nhã đi về phía cầu thang.
Hữu Cầm Huyền Nhã mặc dù không rõ ràng cho lắm, vẫn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn tùy ý để cho Linh Nga lôi kéo, đi tới lầu hai nói chuyện.
Bên cửa sổ, trên mặt tiểu Tửu Vũ Thi tràn đầy mờ mịt, cầu cứu nhìn về phía Tửu Cửu.
Tửu Cửu cười đến híp cả mắt, nói: "Nhìn thấy không? Chỗ kinh khủng của vị Trường Thọ sư điệt kia."
Tửu Vũ Thi càng cảm thấy mơ hồ: "Chuyện này...sư tỷ có thể nói kỹ càng hơn một chút không?"
"Ngươi nhìn Linh Nga cùng với Huyền Nhã đi, đều là lương tài tu đạo khó gặp bên trong Độ Tiên Môn chúng ta, tướng mạo tư thái càng là không cần nhiều lời, ngay cả ta thân là nữ tử cũng đều cảm thấy các nàng rất đẹp."
Trong lúc nói chuyện, Tửu Cửu cúi đầu liếc nhìn gánh nặng của mình, thở dài: "Cũng chỉ có ngần ấy ưu thế."