"Đi thôi, đi thôi, ài!" Tề Nguyên lão đạo khoát khoát tay: "Vi sư hiện tại, thật sự không biết bản lĩnh của ngươi lớn cỡ nào, lại mỗi ngày làm cái gì ở bên ngoài."
Lý Trường Thọ mỉm cười, tiện tay ngưng một tấm gương nước, liếc nhìn tướng mạo cỗ Đạo Nhân Giấy này của chính mình.
Khuôn mặt không tính thanh kỳ, nhưng hai mắt sáng ngời có thần, mái tóc bạc cũng biểu lộ ra khá có sức sống, trông y hệt bộ dáng sư phụ sau khi Tửu Vũ Thi chuyển đến trên núi, độc nhất vô nhị.
Tiếp đó, Lý Trường Thọ mượn phất trần của sư phụ, hoà khí tức trên đó vào Đạo Nhân Giấy, cẩn thận kiểm tra hai lần, lúc này mới mở cửa phòng ra, bưng phất trần đi ra bên ngoài nhà tranh.
Tề Nguyên lão đạo ngồi bên trên bồ đoàn trầm ngâm đôi chút, liền thấy cửa phòng tự động đóng lại, một tầng lại một tầng trận pháp mở ra...
Y bị đồ đệ bảo hộ tại nơi đây.
Tề Nguyên tiện tay điểm vào tấm gương nước, nhìn chính mình ở trong gương, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt...nữ tử mỹ mạo lạ lẫm...
Hai mắt tối đen, suýt nữa tức đến ngất đi.
Trên Tiểu Quỳnh Phong, cỗ Đạo Nhân Giấy của Lý Trường Thọ đi tới bên hồ, lẳng lặng mà đứng ở dưới cây liễu, nhìn đạo đạo thân ảnh bay tới từ sơn môn.
Mặc dù ở phía Yêu Tộc chỉ có hồ nữ kia đến đây, nhưng tiên nhân trong môn phái sao dám chủ quan?
Đây chính là Yêu Tộc!
Siêu hung hãn!
Vì vậy, ngoại trừ lực lượng lưu thủ tại sơn môn chuẩn bị chiến đấu, các vị trưởng lão, cao thủ các phong, đều nhìn chằm chằm vào hồ nữ chỉ có tu vi cảnh giới Chân Tiên này...
Khục, bọn họ chỉ là vì đề phòng, nữ yêu này tự bạo làm trầy da Giang Lâm Nhi - đạo lữ của Kim Tiên trong môn phái, tuyệt đối không phải là tu hành đại đạo nhiều chuyện!
Lý Trường Thọ thấy thế cũng lắc đầu, có đứng ở trước mặt chúng tiên trong môn phái hay không, kỳ thật cũng không có gì khác biệt.
Tạo nghệ của chính mình hiện nay ở trên thần thông Đạo Nhân Giấy, tất nhiên là có thể giấu diếm được các Luyện Khí Sĩ khác trong môn phái ngoại trừ Kim Tiên.
Cùng lúc đó, Lý Trường Thọ đã bắt đầu thao tác song tuyến, mở ra giấu ở Đạo Nhân Giấy 【 Hải Thần 】dự bị trong phủ Hải Thần Thiên Đình.
Kết thúc nhân quả của việc này, cần phải sử dụng đông thời vài phương pháp.
Tại Thiên Đình, ở bên ngoài phủ Hải Thần.
Lão Hải Thần mặt mũi hiền lành cưỡi mây rời khỏi phủ đệ, bưng phất trần, trực tiếp chạy tới Nhân Duyên Điện!
Lý Trường Thọ vừa cưỡi mây rời đi, mấy vị Thiên Tướng trước cửa phủ quay mặt nhìn nhau.
"Hải Thần đã trở về vào lúc nào?"
"Không biết, vừa rồi không thấy, tại sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy?"
"Nói cẩn thận, nếu như Hải Thần có thể bị chúng ta nhìn thấu, có còn là Hải Thần hay không?"
Mấy vị Thiên Tướng chợt cảm thấy có lý, từng người im miệng, nhìn về phương hướng Lý Trường Thọ rời đi.
Đạo Nhân Giấy 【 Hải Thần 】 đi được nửa đường, trên Tiểu Quỳnh Phong đã tràn đầy hình bóng tiên nhân trong môn phái.
Cũng may là Giang Lâm Nhi đã nói: "Mời các vị đồng môn ở bên ngoài nhìn là được, không thích hợp để nhiều người quan sát vấn đề này ở cự ly gần."
Nói xong, mang theo hồ nữ kia, cùng với Tửu Ô, Tửu Thi, Tửu Cửu, cùng nhau đáp xuống bên hồ.
Lại nói đến hồ nữ Tiểu Lan, nhìn thấy lão đạo nhân đứng dưới cây liễu kia, đầu tiên là chấn động tinh thần, sau đó không thể chờ đợi được vội vàng đi tới.
Nhưng hai chân nàng mềm nhũn, trong mắt lộ ra mấy phần khiếp nhược, không khỏi cắn chặt đôi môi đỏ căng mọng, làm tăng thêm vẻ đáng yêu.
Nhưng mà, Giang Lâm Nhi mang theo ba người Tửu Ô dừng ở ngoài trăm trượng, trực tiếp truyền âm đối với lão đạo dưới tàng cây...
"Ngươi là, lão Nhị hay là Trường Thọ?"
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, biết rằng thể nên giấu Giang Lâm Nhi việc này, dù sao thì sư tổ cũng hiểu sư phụ rất rõ, còn nuôi dưỡng sư phụ từ nhỏ.
Lý Trường Thọ dùng tiên thức truyền âm đối với Giang Lâm Nhi: "Đệ tử Trường Thọ, việc này không có quan hệ với sự phụ ta, lúc ấy ta mượn bộ dáng của sư phụ để thuận tiện làm việc."
Giang Lâm Nhi lập tức cười xùy một tiếng, trừng mắt nhìn đối với lão đạo dưới tàng cây, dường như muốn nói "vậy thì ngươi hãy tự giải quyết".
Tiếp đó, Giang Lâm Nhi lại chỉ một cái đối với "Tề Nguyên" dưới tàng cây.
"Chính là chỗ này, đi qua thôi."
"Vâng." Hồ nữ ôn nhu nói, chậm rãi bay xuống.
Thân hình vũ mị xinh đẹp, giống như liễu rủ bên hồ, lòng hồ gợn sóng...
Khi cách lão đạo trưởng khoảng mười trường, thanh âm của hồ nữ có một chút run rẩy, thấp giọng nói: "Ta..."
Lý Trường Thọ nghiêm mặt, nói: "Vì sao đạo hữu muốn gặp ta?"
Hồ nữ dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi chạm đến cổ họng, lại chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, hóa thành một câu...
"Đạo trưởng, ngươi còn nhớ ta không?"
Nghe nói lời này, Lý Trường Thọ hơi nhíu mày, trong đáy lòng nắm chắc biểu tình biến hóa của chính mình lúc này, trong mắt lộ ra mấy phần nghi hoặc.
Lý Trường Thọ nói: "Ta nhớ được, ta và đạo hữu cũng không có gút mắc quá sâu. Ta bắt đạo hữu, vì bảo vệ nhân đạo. Đi xuống dưới núi gặp đạo hữu, lúc ấy là đang suy nghĩ về một môn công pháp, cũng cho đạo hữu linh đan diệu dược làm tạ lễ. Ngày hôm nay đạo hữu gây ra chiến trận lớn như vậy, không biết có mục đích như thế nào, chẳng lẽ là cố ý nhằm vào ta?"
"Ta làm sao lại nhằm vào ngươi." Hồ nữ ở dưới tình thế cấp bách phóng ra mấy bước về phía trước.
Lý Trường Thọ quét phất trần qua, một tia tiên lực mang theo trọc khí, xuất hiện ở bên chân hồ nữ.
"Đạo hữu xin tự trọng, bần đạo thanh tu ngàn năm, sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào làm hư thanh danh của ta!"
"Ta, ta..." Hồ nữ ngay cả hít thở cũng đều có một chút gấp rút, da thịt trắng như tuyết ửng hồng, nhưng tiếp đó liền bình tĩnh trở lại, ôn nhu nói: "Ta chỉ muốn đến gặp ngươi một lần."
Lý Trường Thọ hất phất trần lên: "Vậy thì tốt, bây giờ cũng đã gặp nhau, không tiễn."
Hồ nữ Tiểu Lan ngẩn ra, không ít tiên nhân Độ Tiên Môn bên ngoài Tiểu Quỳnh Phong, từng người hoặc là truyền âm, hoặc là tán thưởng trong đáy lòng.
Vị Tề Nguyên sư đệ (sư huynh, sư điệt) này, đúng là người kiên cường chính trực, thật sự đáng tiếc khi chỉ có thể tu thành Trọc Tiên.
Hồ nữ buồn bã nói: "Chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm như vậy, không cho ta cơ hội nói chuyện, liền để ta đi như thế?"
"Đến lúc này đạo hữu đã nói với bần đạo bốn mươi chín chữ, làm sao lại là bần đạo không cho đạo hữu cơ hội nói chuyện?" Lý Trường Thọ chau mày, tay áo lớn phất qua, trên mặt đất nhiều thêm một cái bàn thấp, hai cái ghế ngồi.
"Đến, ngồi đi, ta không chỉ cho đạo hữu cơ hội nói chuyện, còn cho đạo hữu cơ hội nói chuyện thật tốt. Nhưng nếu không hài lòng, còn xin nói ít nửa câu. Ngày hôm nay ngươi và ta hãy nói cho rõ ràng, ngày sau cũng tránh gây nên hiểu lầm gì đó."
Lập tức, Lý Trường Thọ phối hợp ngồi xuống, hồ nữ kia do dự một phen, giống như một cô con dâu nhỏ bị chọc tức, ủy ủy khuất khuất ngồi ở đối diện Lý Trường Thọ.