Lúc này, vẫn không thể giao lưu nhiều cùng với Đại Vũ đế quân, đây xác định là...một trong những thời khắc khó xử nhất của Đại Vũ đế quân...
Thế là, Lý Trường Thọ càng khâm phục đối với Hiên Viên tiền bối.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, theo lời đồn Hiên Viên hoàng đế chính là đại huyền quy Bắc Câu Lô Châu chuyển thế, có công đức chống trời, sinh linh Hồng Hoang đều thiếu nợ hắn một phần nhân quả.
Đổi lại thành người khác, phúc nguyên như vậy tất nhiên là không thể tiêu thụ nổi.
...
Ngày thứ hai cùng chung hoạn nạn với Đại Vũ đế quân, trời trong xanh.
Trên Tiểu Quỳnh Phong, Lý Trường Thọ đang trông coi đan lô luyện đan.
Trước đây vào lúc đoàn Đạo Nhân Giấy tầm bảo tìm kiếm tung tích Lạc Bảo Kim Tiền tại Trung Thần Châu, mục đích chủ yếu không có đạt được, các tiểu mục tiêu khác ngược lại là đều đạt được.
«Hồng Hoang linh bảo lục» thì không cần nhiều lời, thứ này không có giá trị thực tế gì.
Lý Trường Thọ thuận đường còn vơ vét một ít linh thảo dược thảo, đã có thể chuẩn bị luyện chế đan dược loại "Cảm ngộ", giúp Vạn Lâm Quân lão gia tử và sư phụ đột phá bình cảnh.
Bởi vì cần thường xuyên chú ý Hỏa Vân Động, Lý Trường Thọ cũng không dám phân tâm nhiều, chỉ dám suy nghĩ đan đạo ở chỗ này.
Vào lúc nhàm chán, chợt nhận ra phòng bài bạc phía sau núi truyền đến một cỗ linh khí phun trào rất nhỏ, dường như có ai đột phá...
Tiên thức của Lý Trường Thọ lập tức nhìn thấu tầng tầng cấm chế, thấy được Linh Nga toàn thân lấp lánh linh quang.
Lúc này, quanh người Linh Nga bay ra từng đoá từng đoá hoa sen tám cánh rưỡi hơi mờ, làm cho dáng người tinh xảo càng thêm mê người, khoảng cách đến tu vi Quy Đạo cấp chín chỉ kém một chút.
Lý Trường Thọ lại là hơi nhíu mày.
Hỏa hầu còn chưa đủ, đạo cơ còn chưa đủ ổn định, đạo bản thân mơ hồ không rõ, ở dưới tiền đề nàng có thể dùng tốt gói quà lớn độ kiếp, xác suất độ kiếp thành công đại khái chỉ có 97,5 %.
Gói quà lớn kia, so sánh với những thứ Lý Trường Thọ chuẩn bị cho mình năm đó, còn mạnh hơn rất nhiều.
"Có vẻ như vẫn cần phải thiết lập một trại huấn luyện tu hành."
Không cầu ngươi độ kiếp phi thăng...
Nhưng nhất định phải sống sót, Linh Nga.
"Ài, đi nhẹ...đạo hữu đi nhẹ thôi."
Tại Tiên Sơn lơ lửng trên góc đầm lầy, hai thân ảnh đang rón rén đi về hướng đỉnh núi.
Vị tráng hán khôi ngô phía trước kia đã bỏ đi áo tơi, quần dài đoản sam có một chút "mộc mạc", nhưng uy nghiêm bản thân tản ra trong lúc lơ đãng, làm cho người ta tuyệt đối không dám có lòng khinh thường.
Đây chính là đại lão được chia một tia Hồng Mông tử khí!
Ở phía sau tráng hán, Đạo Nhân Giấy lão thần tiên Lý Trường Thọ chậm rãi đi theo, đã hiến cho Đại Vũ lễ vật chuẩn bị từ trước.
Lúc Đông Mộc Công chuẩn bị lễ vật, tự nhiên là chuẩn bị tám phần, Thiên Đình lúc này lại nghèo hơn, cũng phải cần mặt mũi, không có khả năng để cho Hải Thần cầm một phần lễ vật đến bái kiến tám vị tiên hiền Nhân Tộc.
Chỉ là, tình hình hiện tại đã vượt xa mong muốn của Lý Trường Thọ...
Hắn thật sự muốn hỏi Đại Vũ tiền bối một câu:
Cần gì chứ?
Nhất định phải lôi kéo hắn vào trong nhà ngồi làm gì?
Mọi người đều ngầm hiểu vấn đề này và khẽ mỉm cười, quá khứ cũng đã qua rồi, cần gì phải ráng chống đỡ mặt mũi...
Sau khi đi ngang qua mấy tòa lầu các với long run sợ, Lý Trường Thọ đi theo Đại Vũ đế quân vào mấy tầng đại trận, đến bên trong biệt uyển trên đỉnh núi, hai người cùng nhau nhẹ nhàng thở ra.
Liếc nhìn nhau, hai người đều cười ồ lên, làm như vừa rồi không hề có chuyện phát sinh.
"Mời!" Đại Vũ giơ tay nhấc chân thể hiện bá khí của đế quân, vung tay lên chính là một câu: "Hàn xá đơn sơ, chớ có ghét bỏ, ngày hôm nay ngươi và ta cùng chung hoạn nạn, chính là tri kỷ!"
Lý Trường Thọ: "..."
Đây là muốn bịt mồm ta?
Lý Trường Thọ lập tức cười khổ, chính mình cho dù nhảy ra ngoài nói khắp nơi, Nhân Tộc Đại Vũ đế quân sợ vợ, mỗi ngày đều bị vợ mắng, sẽ có ai tin chuyện này?
Hơn nữa so sánh với câu chuyện phiếm của Đại Vũ đế quân, nhóm Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc càng để ý Hiên…khục, càng để ý làm như thế nào để trường sinh mới đúng!
"Tiền bối yên tâm." Lý Trường Thọ thấp giọng nói: "Vãn bối không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ biết tiền bối thần thông quảng đại, bảo vệ thê lữ, quả thật là điển hình của nam nhi chúng ta!"
Đại Vũ lập tức híp mắt cười một tiếng, thở dài: "Sợ thì là sợ, không cần uyển chuyển như vậy. Ta nợ nàng, đây đều là chuyện đương nhiên."
Nói xong, Đại Vũ buông và sọt cá cần câu xuống, treo áo tơi ở một bên, liền bảo Lý Trường Thọ đi đến chỗ bàn đá dưới tàng cây chờ một lát.
"Không cần câu thúc, ở trong căn nhà nhỏ này không có quy củ gì."
"Đa tạ tiền bối khoản đãi." Lý Trường Thọ chắp tay một cái, thành thành thật thật ngồi ở trên một chiếc ghế, chờ Đại Vũ đế quân cùng nhau uống trà.
Có thể tạo mối quan hệ cùng với Đại Vũ đế quân, đối với Lý Trường Thọ mà nói, tất nhiên là trăm lợi mà không có một hại.
Thuận tiện, Lý Trường Thọ bắt đầu đánh giá đống đồ lộn xộn trong tiểu viện này.
Mên trong một góc xó xỉnh, để nghiêng một tấm bia đá, bên cạnh bia đá bày biện một cây gậy sắt loang lổ vết rỉ, bên cạnh còn có một thanh búa đá.
Lý Trường Thọ vốn dĩ không cảm thấy hứng thú, chẳng qua là ngẫu nhiên thấy được, nhưng cũng là bởi vì nhìn nhiều thêm một chút, liền có một chút không dời ánh mắt đi được...
Lực lượng công đức thật là nồng nặc!
Thậm chí, tùy tiện thứ nào, cũng đều là gấp mấy lần hương hỏa công đức chính mình tích lũy lúc này!
Hơn nữa còn là Thiên Đạo công đức thuần túy.
Đây hẳn là Linh Bảo Công Đức Hậu Thiên của Đại Vũ đế quân, vật dụng trị thủy khai sơn năm đó?
Cứ ném vào góc phủ bụi như vậy?
"Ừm?" Đại Vũ đã thay trường bào bước ra từ trong nhà, nhìn theo ánh mắt của Lý Trường Thọ, lập tức cười cười.
Giơ tay chụp một cái, cây gậy sắt đến trong tay của Đại Vũ, được Đại Vũ cầm về phía trước.
"Cho ngươi!" Đại Vũ cười ha ha nói: "Phí bịt miệng, vật này là cây thước năm đó ta dùng để đo đạc mực nước, không có tác dụng lớn gì, chính là có thể lớn có thể nhỏ, kiên cố không dễ hủy, có một phần công đức ở trên đó. Đặt vật này ở trong nhà, chi một chút xà nhà, đỡ xà nhà, đỡ lều cũng rất tốt."
Lý Trường Thọ: "…"
Định, Định Hải Thần Châm?
Hắn cầm món đồ chơi này làm gì?
Chính mình đường đường là Hải Thần Thiên Đình, cũng không thể dùng bộ dáng lão thần tiên này, cầm cây côn chém giết cùng với người khác chứ?
Chẳng lẽ chính mình cầm thứ này, rút công đức trên đó ra, lại luyện chế một phen, khắc lên năm chữ Như Ý Kim Cô Bổng, đưa đến Long Cung làm vật trang trí, cho con hầu tử nào đó không biết rõ mấy vạn năm sau mới có thể cầm tới sử dụng?
Hơn nữa tám thành kiếp nạn Tây Du cũng là do Thánh Nhân tính toán, đại giáo tranh chấp, hắn là thật sự không dám cầm lung tung thứ đồ Định Hải Thần Châm này!