Đại Vũ nói: "Ngày hôm nay ngươi đến đây, trước đây Phục Hi tiền bối cũng đã xem bói tính được, cũng biết ngươi đến cần làm chuyện gì. Khởi xướng sự tình tế bái thiên địa ở bên trong Nhân Tộc, kỳ thật cũng không cần sự đồng ý của những Nhân Hoàng đã không còn tại vị như chúng ta. Ài, bây giờ Nam Thiệm Bộ Châu không chung chủ lâu như vậy, các phương hỗn loạn, quốc gia san sát, trật tự ta lập được năm đó, đã sớm không còn sót lại chút gì. Nhân Tộc mặc dù hưng thịnh, nhưng cũng có không ít Nhân Tộc chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, nếu có thể bởi vì tế bái thiên địa, mà đạt được sự can thiệp của Thiên Đế, làm cho Nam Thiệm Bộ Châu sớm ngày lại nhất thống, Nhân Tộc cũng có thể an bình."
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ khẽ động.
Hẳn là, Thương quốc quật khởi, bắt nguồn từ ngày hôm nay, bắt nguồn từ thiên địa?
Ách, chính mình đến tìm Lạc Bảo Kim Tiền, tiện thể cũng tham dự lượng kiếp thiên địa, đại sự Nhân Tộc?
Chính mình chẳng lẽ sẽ trở thành công cụ người của Thiên Đạo lão gia, đẩy một số thứ về phía trước theo hướng suy diễn của Thiên Đạo?
Nếu không thành Thánh cuối cùng sẽ không có cách nào siêu thoát khỏi nơi đây, sự hung hiểm của Hồng Hoang, một bộ phận rất lớn hẳn là cũng ở chỗ này.
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ xẹt qua những cảm khái này, cũng không có trì hoãn nói chuyện phiếm cùng với Đại Vũ, hai người cũng coi như trò chuyện vui vẻ.
Đại Vũ học thức uyên bác, kiến thức rộng rãi, tại các chuyện tu đạo đều có đọc lướt qua, càng có một loại khí độ cao thủ Luyện Khí Sĩ bình thường khó có, thỉnh thoảng một câu nói đơn giản, liền làm cho trong đáy lòng Lý Trường Thọ hiểu ra rất nhiều.
Bọn hắn nói nhiều nhất, tự nhiên là sự tình Nhân Tộc.
Trong lúc hai người trò chuyện vui vẻ, Đại Vũ đột nhiên dừng nói, hơi lo lắng đứng lên và liên tục ra hiệu với Lý Trường Thọ.
"Mau trốn đi!"
Lý Trường Thọ nháy mắt mấy cái, một mỹ nữ đã đi tới trước cổng sân.
Nàng sinh ra đã quốc sắc thiên hương, da thịt trắng nõn nà, dù chỉ mặc một chiếc váy vải thô, thắt tóc mây đơn giản, nàng cũng thật xinh đẹp và tao nhã.
Chỉ là biểu tình...có một chút lạnh lùng.
Đồ Sơn Thị?
Nhìn trạng thái toàn thân căng thẳng của Đại Vũ đế quân, hẳn là vậy.
Nàng bưng khay mà đến, trong đó có mấy món thức ăn tinh mỹ nóng hôi hổi, còn có một bình rượu ngon, hai chén rượu.
Đồ Sơn Thị không nói một lời an bài tốt những thứ này, Lý Trường Thọ cúi người vái chào, nói: "Đa tạ tiền bối."
"Ừm." Nàng đáp một tiếng, lại là nhìn cũng không nhìn Đại Vũ, bưng khay rời đi.
Đại Vũ xấu hổ cười một tiếng, đợi sau khi Đồ Sơn Thị rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Trường Thọ thấp giọng nói: "Tiền bối, vãn bối vốn không nên hỏi chuyện nhà của tiền bối, nhưng ngày hôm nay thu bảo vật tiền bối ban tặng, vãn bối tóm lại vẫn muốn giúp tiền bối làm gì đó, Tôn phu nhân đây là..."
"Cãi nhau." Đại Vũ ngồi lên trên ghế, nhìn mấy món ăn sáng kia, cẩn thận từng li từng tí gắp một khối thịt linh ngư, đặt ở miệng trong cẩn thận nhai nuốt: "Cứ ầm ĩ mãi, cũng không biết rốt cuộc là làm sao."
Lý Trường Thọ nói: "Cảm tình là như vậy, không bằng tiền bối hãy nói chi tiết, cho dù vãn bối nghĩ không ra chủ ý, cũng có thể giúp tiền bối giải tỏa một phen."
"Ngươi hiểu chuyện này?" Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu: "Nguyệt Lão là huynh đệ của vãn bối."
"Ồ?" Hai mắt của Đại Vũ tỏa sáng, ngẫm nghĩ, kể lại những chuyện vụn vặt ngày thường.
Đại Vũ lúc này không phải là Nhân Hoàng, y chỉ là một người đàn ông không hiểu vợ mình đang nghĩ gì mà thôi.
Không bao lâu, Lý Trường Thọ liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Tiền bối xin đưa tai tới." Lý Trường Thọ nói: "Ta có một biện pháp, một sách lược, một đoạn khẩu quyết, có lẽ sẽ có một chút trợ giúp đối với tiền bối."
"Thật chứ?" Hai mắt của Đại Vũ tỏa sáng, tiến về phía trước.
Lý Trường Thọ châm chước ngôn ngữ, bắt đầu chậm rãi giảng thuật, lại là "Như vậy như thế, như thế như vậy", rất nhanh liền làm cho Đại Vũ lộ vẻ mặt giật mình, lại rơi vào trong trầm tư.
Sau hai canh giờ, trong một chỗ lầu các.
Đại Vũ đổi một thân chiến giáp màu vàng chậm rãi tiến đến, ở trước bệ cửa sổ lầu các, nhìn bóng dáng xinh đẹp đang trang điểm trước gương.
"Phu nhân..."
Chiến lược thứ hai trong "Mười ba chiến lược để điều khiển vợ" (Hải Thần Thiên Đình: khuyến khích dùng kết hợp với "Cuốn sách về tình yêu của người vợ"):
【 Em thật đẹp, anh sai rồi, việc nhỏ không cần để ý đến nguyên tắc.
Chớ tranh lý, tâm tình nhiều, nhìn mặt mà nói chuyện. 】
Đại Vũ ấm giọng nói: "Trong suốt cuộc đời này, phu nhân nhà ta vẫn là xinh đẹp nhất, dù là lại trải qua mấy trăm nguyên hội, ta cũng đều nhìn không chán."
"Hừ!" Nữ tử đang chải tóc dừng lại, nhìn vào phu quân ở phía sau trong gương.
"Phu nhân, những gì ta làm trước đây xác thực không ổn, bởi vì việc nhỏ liền xảy ra tranh chấp với phu nhân...ta quả nhiên là làm sai."
Nữ tử đang chải tóc vành mắt đỏ lên, thấp giọng nói: "Chàng là Nhân Hoàng ngày xưa, cần gì phải nhận sai với một phụ nhân như ta?"
"Ở nhà nào có cái gì Nhân Hoàng hay không Nhân Hoàng? Chỉ có thê tử kết tóc hoạn nạn của ta."
Đại Vũ khẽ thở dài, đi về phía trước hai bước, ngập ngừng đưa tay lên, đỡ lấy bờ vai của nữ tử: "Phu nhân, trước đây là ta không bỏ xuống được giá đỡ như vậy..."
"Ngày hôm nay chàng làm sao vậy..."
"Phu nhân, kiếp này có thể gặp được nàng, quả nhiên là chuyện may mắn của ta, có thể được ở bên nàng ở đây thực sự là điều tự hào nhất trong cuộc đời của ta. Những năm tháng sau này chỉ nguyện được ở bên nàng, nếu trước đây ta còn nợ nàng điều gì, ta sẽ dành cả cuộc đời còn lại để bù đắp. Phu nhân, đừng có giận nữa."
"Phu quân, ta cũng có một chút không đúng."
"Phu nhân thật đẹp..."
Trong lầu các, hai bóng người từ từ ôm nhau và thì thầm ấm áp.
Lý Trường Thọ chờ ở dưới chân núi lắc lắc phất trần, yên lặng thu hồi tiên thức, nhìn khói sóng mênh mông này, lẳng lặng chờ đợi.
Sinh linh trong Hồng Hoang tổng thể mà nói là vẫn tương đối đơn thuần, độ khó dỗ dành bạn lữ cũng thấp hơn kiếp trước nhiều...
Nhưng...
Đã nói muốn cùng đi bái kiến đại lão Phục Hi, Đại Vũ tiền bối dường như đã quên việc này, từng tầng từng tầng đại trận đều đã mở ra!
Được rồi, Đại Vũ tiền bối cũng không dễ dàng, chờ một chút đi.
Sau hai giờ trì hoãn trên núi, Đại Vũ đế quân vội vàng chạy tới.
Đã tạm thời giải quyết được những yếu tố bất hòa trong gia đình, Đại Vũ cũng là thần thanh khí sảng, đi đường với gió, mang theo Lý Trường Thọ liên tục bái phỏng ba tòa Tiên Sơn, thăm nhóm Nhân Hoàng về hưu bên trong Hỏa Vân Động, tặng một phần lễ vật nho nhỏ của Thiên Đình.
Yêu mến chân chính, đến từ sự cống hiến của thế hệ trẻ.