Trên sơn cốc, Nhiên Đăng đảo ánh mắt qua các nơi, Lưu Ly Trản dò xét các phương, nhưng vẫn không có gì.
Lần này chỉ dừng lại chốc lát, Nhiên Đăng thấy trong sơn cốc một mảnh im lìm, mở miệng lừa dối một lần nữa.
Lần này mở miệng, tiếng nói của Nhiên Đăng giống như sấm rền, làm cho những Ngưu Yêu kia có một chút choáng váng, người có tu vi thấp hơn cảnh giới Kim Tiên, căn bản là không có cách lý giải Nhiên Đăng đang nói cái gì.
Lý Trường Thọ tất nhiên là nghe được rõ ràng, kịch bản của Nhiên Đăng đạo nhân, so với suy nghĩ của hắn xác thực không sai biệt lắm...
Nhiên Đăng nói chính là: "Đa Bảo sư điệt, ngày xưa nếu như bần đạo có chỗ đắc tội, còn xin tha thứ nhiều hơn, nhưng thiên cơ báo trước, bảo vật này có đại cơ duyên với bần đạo, không thể thất lạc vào ngày hôm nay. Tam Giáo vốn là một thể, khí vận Đạo Môn liền xương. Bần đạo hổ thẹn làm Phó Giáo Chủ Xiển Giáo, cùng với sư điệt cũng coi như tương giao thâm hậu, ngày hôm nay sao phải làm khó nhau?"
Bên trong bảo động, Đa Bảo đạo nhân quay đầu nhìn Lý Trường Thọ, sau khi tươi cười, lại không nhịn được có một chút buồn bực, cười hỏi: "Trường Canh ngươi thế nhưng là có thần thông suy tính lòng người gì? Lại có thể đoán đúng như vậy!"
"Kỳ thật, vãn bối chẳng qua là quen thuộc những kịch bản này mà thôi."
"Kịch bản?"
"Ừm, chính là một ít thủ pháp quen dùng. Ở dưới tình hình như vậy, kịch bản vị Phó Giáo Chủ này có khả năng dùng cũng chỉ có mấy cái này. Vào giờ phút này y căn bản không xác định được chúng ta đã rời đi hay chưa, nếu đã phát hiện ra tung tích của chúng ta, hẳn là sẽ lập tức làm cho chúng ta hiện thân, sau đó nói lời đe dọa..."
Lý Trường Thọ cười khẽ vài tiếng, truyền âm giải thích một hồi cho Đa Bảo đạo nhân.
Đa Bảo đạo nhân nghe được không ngừng gật đầu, hồi tưởng lại mười mấy lần tình huống trước đây chính mình liên hệ cùng với Nhiên Đăng, khuôn mặt hơi có vẻ phúc hậu của vị Đại sư huynh Tiệt Giáo này mang theo sự tức giận, truyền âm mắng đối với Lý Trường Thọ: "Bần đạo quả nhiên đã bị y lừa dối quen! Chẳng trách mỗi lần đều ăn một chút thua thiệt ngầm! Vị Nhiên Đăng Này, tâm cơ thật sự thâm trầm! Lừa dối bần đạo đến trình độ như vậy, hiện tại còn có mặt mũi gọi bần đạo một tiếng sư điệt!"
Nghe vậy, Lý Trường Thọ cũng thoáng có một chút xấu hổ.
Đa Bảo đạo nhân lập tức nghĩ đến điều gì, cười khẽ hắc hắc, nói: "Trường Canh ngươi đừng có suy nghĩ nhiều, hậu bối có nhân phẩm thượng giai giống như ngươi, chính là...cực kì thông minh, vô cùng khác biệt cùng với vị Nhiên Đăng đạo nhân này. Thôi, nói chuyện khác, kế tiếp y sẽ còn nói thế nào."
Lý Trường Thọ cười cười, tiếp tục suy tư...
Người am hiểu kịch bản, tự nhiên sẽ hiểu kịch bản.
Lý Trường Thọ chẳng qua là đặt chính mình vào góc độ của Nhiên Đăng, trong đáy lòng liệt kê ra mấy cái kịch bản có thể sử dụng lúc này, phân tích khả năng kịch bản nên sử dụng.
Nhiên Đăng lại lừa dối năm ba câu, Lý Trường Thọ cũng bắt đầu nắm bắt được kế tiếp Nhiên Đăng sẽ làm việc như thế nào.
Dù sao thì kịch bản cũng có lúc hết, mà chính mình từ đầu đến cuối không phải là Nhiên Đăng, ý nghĩ và tính toán cũng có khác biệt.
Nhưng Đa Bảo đạo nhân đã là cười nghiêng ngả.
"Sảng khoái, sảng khoái! Đây quả thực là còn muốn sảng khoái hơn dùng bao bố trùm vị Phó Giáo Chủ này đánh cho một trận!"
Lý Trường Thọ nghe vậy cười khẽ, sau đó liền cau mày trầm tư, nói: "Tiền bối, chúng ta trốn ở nơi đây như vậy, từ đầu đến cuối cũng không thể giải quyết việc này. Y đã nhận biết bình bát của tiền bối, lại có một chút chú ý đối với bảo vật này, nói không chừng kế tiếp sẽ đi đến Tiệt Giáo."
Đa Bảo tiến tới từ bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Trường Canh ngươi am hiểu mưu am hiểu tính, hãy tuỳ tiện đưa ra một chủ ý đuổi y!"
Lý Trường Thọ: "…"
Thật sự coi hắn là người nhiều mưu trí tại Hồng Hoang - Tam Giáo Gia Cát Thọ? Có thể tùy tiện ra một cái chủ ý liền đuổi Nhiên Đăng...
Trước đây Lý Trường Thọ đã từng giao thủ với Nhiên Đăng đạo nhân, biết rõ chỗ lợi hại của vị lão tiền bối này.
Mà ở dưới điều kiện ‘Phục Hi thần quẻ’, ‘Đa Bảo ngẫu nhiên gặp’ giao thoa, hắn giành trước một bước lấy đi Lạc Bảo Kim Tiền, người chân đúng vào lúc này Nhiên Đăng muốn tìm, nhưng thật ra là hắn.
Đa Bảo đạo nhân tự nhiên rõ ràng việc này, dù sao thì trước đây bảo vật hắn và Lý Trường Thọ lấy được trong sơn cốc Ngưu Yêu, chỉ có hai đồng tiền ‘Uy năng không rõ’ kia.
Nhưng Đa Bảo đạo nhân hoặc là trượng nghĩa, hoặc là bất mãn đối với Nhiên Đăng, vào sau khi pháp bảo ‘Tử kim bát’ của bản thân bại lộ ở trong mắt Nhiên Đăng, thuận thế liền thay Lý Trường Thọ nhiễm nhân quả như vậy...
Vì thế, Lý Trường Thọ tự nhiên không thể đi thẳng một mạch.
Hắn đang cẩn thận mưu đồ, vừa không muốn để cho Tiệt Giáo ăn thiệt thòi như vậy, chính mình thiếu Tiệt Giáo nhân quả. Cũng không muốn chính mình bại lộ ở trước mặt Nhiên Đăng, từ đó càng bị Nhiên Đăng ghi hận.
Tốt nhất là ngày hôm nay có thể mượn thế Tiệt Giáo ngăn cản Nhiên Đăng, không thì vì lý do ổn thỏa, chính mình lại đi đến Động Suất Cung một chuyến, đặt Lạc Bảo Kim Tiền ở chỗ của Đại Pháp Sư để bảo đảm an toàn...
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ tính toán tốt những chuyện này, đã là có đối sách.
Hắn truyền âm nói đối với Đa Bảo đạo nhân: "Theo ý kiến của vãn bối, lúc này nên yên lặng theo dõi kỳ biến, xem vị Phó Giáo Chủ này có thể tra được bảo vật y muốn tìm là gì hay không, lại nhìn y phải chăng muốn đi đến đạo trường Tiệt Giáo hay không. Nếu như y ngay cả bảo vật chính mình muốn tìm là gì cũng không biết, vậy liền để cho y tuỳ ý đi náo động. Tiền bối, vãn bối cả gan, có một kịch bản nho nhỏ muốn hiến."
Đa Bảo chấn động tay áo: "Ha ha, mau nói đi!"
Lý Trường Thọ truyền âm, nói chính là chết không nhận như thế nào, ngược lại còn phản kích, nói rằng nói chuyện phải có chứng cứ.
Như thế như thế, như vậy như vậy.
Đa Bảo đạo nhân nghe được liên tục gật đầu, bên trong mắt to mày rậm tràn đầy ‘lương thiện’.
Lại sau một lúc lâu, Lý Trường Thọ hơi nhẹ nhàng thở ra, tâm thần phấn chấn...
Không có gì khác, ba vị Ngưu Yêu cảnh giới Kim Tiên kia bay đến Trước mặt Nhiên Đăng đạo nhân, hồi bẩm kiểm kê trước đây.
Bọn hắn phát hiện ra trong sơn cốc cũng không mất đồ gì, trong bảo khố cũng không có thiếu bảo vật gì, chẳng qua là có không ít bảo vật bị đặt hơi lệch.
Nhiên Đăng hơi nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng, một chút đạo vận lưu chuyển, ba vị Ngưu Yêu cảnh giới Kim Tiên này cùng nhau miệng phun máu tươi, ngã rơi xuống từ không trung, đã bị chấn cho trọng thương.
Đa Bảo...
Nhiên Đăng chậm rãi nheo hai mắt lại, trong đáy mắt toát ra mấy phần do dự, một chút suy tư.
Rất nhanh, Nhiên Đăng tiếp tục bước lên...con đường Lý Trường Thọ đã dự đoán.
"Nếu sư điệt đã không muốn hiện thân." Nhiên Đăng lạnh nhạt nói: "Như vậy bần đạo sẽ đi tìm các đệ tử Thánh Nhân Tiệt Giáo khác, nói thật kỹ chuyện hôm nay!"
Nhiên Đăng nói xong, cưỡi mây chọn tuyến đường đi thẳng về phương hướng đông nam, biến mất trong nháy mắt.