Ngao Giáp có thân hình thon dài, khuôn mặt anh tuấn, nhưng lại ham mê tửu sắc quanh năm, khiến cho dáng người gầy gò, đứng ở trên thuyền giống như một mỹ nhân mặc áo bào, cặp sừng trên đỉnh đầu cũng không được tính là trong suốt.
Lúc này, Ngao Giáp thấy Hải Thần lộ ra sắc mặt khó coi đến từ phương hướng đông nam, lại thấy cao thủ đột nhiên toát ra, hô hào " Hải Thần, có nguyện ý bàn bạc lại với ta một lần"...
Cẩn thận suy nghĩ, Ngao Giáp đã rõ ràng một chút gì đó.
Hắn đã bị người bố cục!
Mặc dù ngày bình thường Ngao Giáp sống phóng túng qua ngày, nhưng cũng không phải là người ngu dại, biết phụ vương nhà mình lựa chọn con đường nào, vào giờ phút này đã quyết định thật nhanh.
"Hải Thần ca ca!" Ngao Giáp mở miệng la lên một tiếng, lộ ra mấy phần vội vàng, càng là trực tiếp vượt qua Kim Thiền Tử, đi ra bên ngoài ngàn dặm nghênh đón Lý Trường Thọ.
Thấy thế, Kim Thiền Tử hơi nhăn lông mày lại, chắp tay ở sau lưng, giữa ngón tay lại thêm một thanh đoản đao lá liễu mỏng như cánh ve, trong mắt lộ ra một chút hung ác.
Lý Trường Thọ bén nhạy bắt được tiểu động tác của Kim Thiền Tử, hai mắt nhíu lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi dám?"
Trên khóe miệng của Kim Thiền Tử phác hoạ ra một tia mỉm cười, ngón tay phía sau vừa muốn gảy nhẹ, động tác đột nhiên dừng lại.
Sát ý thật dày đặc!
Chợt nghe vài tiếng rồng gầm, ba đạo thân ảnh lóe ra từ bên trong nước biển, nhưng không có mang theo nửa điểm bọt nước, hiện lên theo hình tam giác, ẩn ẩn vây quanh Kim Thiền Tử.
Đây là ba vị lão giả đầu rồng, khí tức trầm ổn, uy nghiêm bất phàm, lân giáp trên mặt hiện ra huyết sắc nhàn nhạt, trên người càng là có một tầng nghiệp chướng mắt trần có thể thấy bao vây.
Chiến Long Viễn Cổ!
Lúc này, sắc mặt của Kim Thiền Tử bắt đầu thay đổi.
Hải Thần đột nhiên đến đây...
Long Tộc mai phục cao thủ như thế...
Xem ra, kế hoạch ngày hôm nay của gã, đã sớm bị Hải Thần cùng với Long Tộc nhìn thấu!
Vì cái gì?
Chính mình mưu tính hồi lâu, mở ra lối riêng, âm thầm dùng bí pháp Tây Phương Giáo ảnh hưởng tâm thần của Đại Thái Tử Long Cung Tây Hải, chuẩn bị lấy đây làm điểm đột phá để từng bước xâm chiếm thế hệ tiếp theo của Long Tộc.
Long Tộc vô cùng coi trọng sự kế thừa của các hậu bối, chỉ cần chính mình khống chế hơn phân nửa thế hệ Long Tộc tiếp theo, lại phối hợp với các phương diện khác tạo áp lực cho Long Tộc, lo gì Long Tộc không ngã?
Nhưng mà, kế hoạch này vừa mới bắt đầu tiến hành, ngày hôm nay thật vất vả mới đưa tới ba vị Thái Tử Long Cung Nam Hải, Long Cung Đông Hải, Long Cung Bắc Hải, lại thuận thế tìm tới mấy vị dòng dõi trọng thần Long Tộc.
Gã âm thầm ra tay, lúc này vừa mới đả động hai vị Long Tử không trọng yếu, Hải Thần đã tới nơi đây!
Quả nhiên, không hổ là tồn tại có thể khiến cho nữ vương Muỗi tộc liên tục ăn thiệt thòi.
"Ha ha ha!" Kim Thiền Tử đối mặt với sự bao vậy của ba vị cao thủ Long Tộc, lại là hoàn toàn không sợ, vẫn cười to vài tiếng, tán thán nói: "Hải Thần, ngươi thắng rồi!"
Hả? Trong đáy lòng Lý Trường Thọ mặc dù tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng mặt ngoài vô cùng bình tĩnh, tùy ý cười cười, trong mắt mang theo một chút xem thường.
Phía sau hắn, Ngọc Đế cùng với Đông Mộc Công liếc nhìn nhau.
Trong đáy mắt Đông Mộc Công tràn đầy tán thưởng, mặc dù hoàn toàn không rõ Hải Thần là làm được bằng cách nào, nhưng lúc này tuyệt đối không thể để cho bệ hạ nhìn ra chính mình không hiểu.
Ngọc Đế cũng lộ ra nụ cười thản nhiên, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Đại Thái Tử Long Cung Đông Hải đã bay đến trước mặt Lý Trường Thọ, phía sau cũng có nhiều thêm một vị lão giả đi theo, vái chào thật sâu đối với Lý Trường Thọ.
"Hải Thần ca ca! Ngày hôm nay Giáp suýt nữa đã trúng tính toán của người khác, nhờ có Hải Thần ca ca chạy đến kịp thời!"
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, hỏi lão giả kia: "Mấy vị vì sao lại ở chỗ này?"
Lão giả Long Tộc kia vội nói: "Hồi bẩm Hải Thần, là Nhị Thái Tử đi tìm chúng ta, nhờ chúng ta đến đây hộ vệ Đại Thái Tử."
Ngao Giáp cười nói: "Nguyên lai, Hải Thần ca ca đã sớm sắp xếp xong xuôi!"
Lý Trường Thọ: "..."
Việc này, thật sự không phải do hắn an bài, hẳn là ứng đối Ngao Ất làm ra.
Lý Trường Thọ bình tĩnh nói: "Còn xin các vị động thủ, bắt đầu hung thú này lại!"
"Được!"
Lão giả đầu rồng kia ôm quyền trả lời, quay người phát ra một tiếng rồng gầm rung trời, ba vị cao thủ Long Tộc vây quanh Kim Thiền Tử đồng loạt ra tay.
Kim Thiền Tử cầm đao cười khẽ, thân hình quỷ dị biến mất không thấy gì nữa tại chỗ, lúc xuất hiện một lần nữa, đã là ở phía sau Thái Tử Long Cung Bắc Hải có một chút mờ mịt.
Một thanh dao găm cánh mỏng, đặt ở trên cổ Long Thái Tử!
Cùng lúc đó, mấy lưỡi đao hơi mỏng, xuất hiện ở phía sau cổ của Long Thái Tử Tây Hải, Nam Hải!
Ba vị Long Thái Tử bị chế trụ trong nháy mắt, kia ba đầu Chiến Long Viễn Cổ đành phải dừng thân hình lại.
Thấy tình huống này, Ngao Giáp ở ngoài xa ngàn dặm, lập tức trốn ở phía sau lưng lão giả đầu rồng, nhìn về nơi xa thông qua bả vai của lão giả đầu rồng.
Kim Thiền Tử đảo ánh mắt qua các nơi, vẫn trấn định tự nhiên, hiển nhiên trước đây đã tính toán kỹ phương pháp thoát thân như vậy.
Gã cười nói: "Bần đạo am hiểu na di, có tốc độ cực nhanh, các vị muốn giữ ta chỉ sợ là có một chút phiền phức. Hải Thần, không bằng chúng ta nhân cơ hội này, bàn bạc một lần nữa.
Sau lần trò chuyện với Hải Thần trước đây, luôn cảm thấy bị lời nói của Hải Thần làm lệch lạc, chưa thể biểu đạt suy nghĩ trong đáy lòng."
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Ta không có gì để nói với ngươi. Kim Thiền Tử, ngươi thực có can đảm giết ba vị điện hạ này? Phương tây các ngươi là muốn Long Tộc nghe lệnh, hay là muốn Long Tộc không chết không thôi cùng với các ngươi."
"Hải Thần chỉ sợ là đã hiểu lầm." Kim Thiền Tử lãnh đạm nói: "Bần đạo bất quá chỉ là tu khách sơn dã, cũng không có quan hệ cùng với Linh Sơn phương tây."
"Phải không?" Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Lời thề đại đạo của đạo hữu lần trước vẫn đang quanh quẩn bên tai của ta, bây giờ làm sao lại không dám nhận chỗ dựa sau lưng rồi? Hay là đã bị đuổi ra khỏi cửa?"
"Nực cười!" Kim Thiền Tử quát lạnh một tiếng, lần này ngược lại là cẩn thận hơn rất nhiều, cũng không tiếp tục biện bạch.
Đúng vào lúc này, Lý Trường Thọ nghe được một tia truyền âm, tiếng nói kia vũ mị mềm mại, lại mang theo một chút khiếp nhược, có chút cố ý tạo cảm giác hoa mỹ.
"Đại nhân, nô gia đã đến, ngài có thể truyền âm đối với con linh ngư trong biển kia, lúc này nô gia đang trốn ở ngoài ngàn dặm."
Thì ra Văn Tịnh đạo nhân đã chạy tới.
Một đoạn thời gian không có liên hệ, như thế nào xưng hô cũng thay đổi.
Lý Trường Thọ lập tức truyền âm đối với con linh ngư kia, dặn dò: "Sau đó nếu thấy Kim Thiền Tử chạy đi, ngươi liền thừa cơ cứu gã một phen, nhớ rõ không được triển lộ ra thân hình của bản thân. Sau đó neus như Kim Thiền Tử không trốn thoát được, ngươi liền không cần hiện thân, cũng làm như chính mình chưa từng tới nơi đây bao giờ."