Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 438 - Chương 438. Có Tâm Sự

Chương 438. Có tâm sự Chương 438. Có tâm sự

"Nhưng chớ có trái một câu tiền bối, phải một câu tiền bối, ta và ngươi cũng không quen biết. Ngày hôm nay cứu ngươi, bất quá chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, nếu không cứu chỉ sợ sẽ bị trong giáo trách cứ. Nhớ kỹ, mọi thứ không thể làm quá tuyệt, có thịt ngon liền để lại cho người bên cạnh một chút. Không thì lần sau lại gặp ngươi như vậy, cũng không phải là...lấy một tia nguyên thần của ngươi đơn giản như vậy."

Trong lúc nói chuyện, Văn Tịnh đạo nhân chậm rãi nâng tay trái lên, đầu ngón tay xanh nhạt như ngọc quấn quanh từng tia từng tia huyết khí, ngưng tụ thành một cỗ hư ảnh huyết thiền.

Ngón tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng niết một cái, huyết thiền kia lập tức nổ nát vụn.

Lúc nào? !

Sắc mặt của Kim Thiền Tử lập tức tái nhợt mấy phần, thân thể run rẩy một hồi, hung quang trong mắt bức người.

Nhưng Văn Tịnh đạo nhân hừ lạnh một tiếng, lại là không thèm liếc nhìn gã nữa, vòng eo mềm mại hơi lắc lư, thân ảnh biến mất không thấy theo đó, chỉ để lại một chút cười khẽ, một vệt đỏ máu, cùng với một chút âm thanh mà Kim Thiền Tử nghe thấy có một chút chói tai...

Vo ve ~~

Khuôn mặt thanh tú của Kim Thiền Tử run nhè nhẹ, tay trái nắm quyền, sâu trong lòng đất bên trong phạm vi ngàn dặm không ngừng nổ vang.

...

"Văn Tịnh hẳn là sẽ biết kế tiếp nên làm như thế nào." Trong đáy lòng Lý Trường Thọ suy nghĩ.

Hắn đối với năng lực làm việc của Văn Tịnh đạo nhân, so với thực lực ăn vạ của Triệu đại gia, còn muốn càng yên tâm hơn một ít.

Ngày hôm nay để Văn Tịnh đạo nhân chạy đến nơi đây, tự nhiên không phải là vì cho Ngọc Đế bệ hạ liếc nhìn.

Không ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nhân tâm là thứ khó nắm bắt nhất.

Ở trong chuyện có quan hệ với Văn Tịnh đạo nhân, Lý Trường Thọ nhất định phải lưu lại thủ đoạn ở trước mặt Ngọc Đế.

Không có gì khác, người thu hoạch cuối cùng trong đại kiếp Phong Thần, là Thiên Đình cùng với Tây Phương Giáo, nếu nói cả hai thường có "liên kết" trong đại kiếp Phong Thần, như vậy cũng không cần ngạc nhiên.

Nếu như để cho Ngọc Đế biết được trước thời hạn, Văn Tịnh đạo nhân là mật thám Nhân Giáo chôn ở phương tây, nói không chừng vào sau này liền sẽ trở thành "thẻ đánh bạc bàn điều kiện".

Vào lúc đại kiếp Phong Thần, Ngọc Đế cũng là một nửa người đánh cờ, tuyệt đối không thể đánh giá riêng trên cơ sở "Nhân tính".

Điểm này, lúc Lý Trường Thọ xây dựng sách lược Long Tộc trong mấy năm kia, đã vô cùng rõ ràng.

Hôm nay để cho Văn Tịnh đạo nhân hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu như Kim Thiền Tử có thể chạy trốn, liền để cho Văn Tịnh đạo nhân tiếp ứng Kim Thiền Tử, nhìn như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, kì thực là dệt hoa trên gấm, đây là diễn trò cho phương tây xem.

Trong quá trình xử lý tiếp theo, nếu như tâm kế của Văn Tịnh đạo nhân không đủ, sẽ biểu lộ thiện ý đối với Kim Thiền Tử.

Nếu như Văn Tịnh cân nhắc toàn diện hơn một chút, nhân cơ hội đấm Kim Thiền Tử hai quyền, cảnh cáo gã về sau không được độc chiếm công lao, như thế càng có thể đạt được sự tín nhiệm của Tây Phương Giáo...

Nhiều thêm một phần bảo hiểm, nhiều thêm một phần an ổn.

Vào giờ phút này, Lý Trường Thọ lấy thân phận Hải Thần, mang theo Ngọc Đế cùng với Đông Mộc Công hóa thành hai vị phụ thần, đã đi đến trên chiếc tiên thuyền Long Tộc kia.

Sau khi nghe tin, đại đội binh mã Long Cung Tây Hải đã đến bao vây nơi này.

Mấy vị Long Tử đi về phía trước hành lễ, Ngao Sự Long Cung Tây Hải càng là than thở khóc lóc, nói chính mình kết giao vô ý, lại dẫn sói vào nhà.

"Trường Canh ái khanh." Ngọc Đế truyền âm nhắc nhở: "Nguyên thần của mấy vị Long Tử này hơi khác thường."

Lý Trường Thọ truyền âm trả lời: "Bệ hạ, đây là thủ đoạn bên kia thường dùng. Cao thủ Long Tộc đã nhìn ra dị thường, chúng ta cũng không cần hỏi việc này nhiều."

Ngọc Đế cười gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Rất nhanh, Ngọc Đế liền phát hiện ra, tình huống so với Lý Trường Thọ nói tới còn muốn phiền toái hơn một chút.

Lúc này, bên trong một số lớn nhân mã Long Cung Tây Hải phái tới, người có tu vi cảnh giới tương đương với Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc phía trên cảnh giới Thiên Tiên, hai phần ba đều có một chút vấn đề.

Nói một cách khác...

Nhóm người Thiên Đình bọn hắn đang bị một lượng lớn kẻ khốn kiếp bao vậy.

Sau đó, Ngọc Đế liền nhìn Lý Trường Thọ đang hàn huyên nói đùa cùng với khôi lỗi Tây Phương Giáo, ứng đối trái phải.

Đây thực sự là...

Cảnh tượng đầy ắp tiếng cười ở khoảng cách gần, và những con dao được giấu sau lưng từ xa.

Trong mắt Ngọc Đế toát ra mấy phần suy tư, một chút kiên quyết, nhưng tiếp đó, liền khôi phục thành sáng tỏ như trước đây.

Đông Mộc Công ở bên cạnh bén nhạy phát giác ra được, Ngọc Đế bệ hạ vào giờ khắc này dường như có một chút khác biệt.

Lý Trường Thọ ở phía trước hàn huyên một hồi, trăm đầu Thương Long phi tới từ phương hướng nam, bắc, lúc tới gần tiên thuyền, từng người hóa thành hình người.

"Giáo Chủ ca ca!" Ngao Ất mang theo mấy trăm cao thủ chạy đến, ôm quyền hành lễ đối với Lý Trường Thọ từ phía xa xa.

Lý Trường Thọ bình tĩnh gật đầu, vẫn chưa điểm phá thân phận của Ngọc Đế bệ hạ.

Lần này, Lý Trường Thọ không tiếc lời tán dương đối với "Dự kiến trước" của Ngao Ất, ở trước mặt Ngọc Đế, hung hăng...tán thưởng Ngao Ất một hồi.

Đợi cao thủ Long Tộc hướng về phía trước nói cám ơn đối với Lý Trường Thọ, Ngọc Đế truyền âm nói: "Trường Canh, chúng ta trở về đi, nơi đây cũng không quá mức lý thú."

Lý Trường Thọ liền nói cáo từ đối với cao thủ Long Tộc, trước khi đi còn căn dặn đối với Ngao Ất, bảo y không nên quên an bài tiểu thần tuần biển tuần tra tại Tứ Hải.

Trước khi chia tay, Lý Trường Thọ lại nói đối với Ngao Ất: "Sau khi xử lý tốt sự vật các nơi, Ngao Ất ngươi hãy đến An Thủy Thành một chuyến, ta có một vật muốn giao cho ngươi."

"Vâng!" Ngao Ất cúi đầu, ôm quyền, hành lễ tiễn ba người Lý Trường Thọ rời đi.

Một lát sau, Lý Trường Thọ lái thuyền gỗ, tiếp tục dạo chơi tại các nơi Tây Hải.

Hắn cùng với Đông Mộc Công đều phát hiện ra thần sắc của Ngọc Đế có một chút không đúng, cùng với lúc Ngọc Đế vừa hạ phàm không màng danh lợi an nhàn trước đây, hoàn toàn khác biệt.

Dường như có tâm sự gì...

Đông Mộc Công cùng với Lý Trường Thọ trao đổi ánh mắt, hai người đều có một chút mê hoặc.

Lại một lát sau, Ngọc Đế khoát tay, ngừng ca múa nhạc khúc, uống một hơi cạn sạch rượu "chuyên cúng Tửu Cửu " trong chén.

"Mà thôi!" Lý Trường Thọ cùng với Đông Mộc Công đồng thời đứng dậy.

Ngọc Đế nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy nhìn chăm chú vào Lý Trường Thọ, đưa tay vỗ vỗ đầu vai của Lý Trường Thọ.

"Hiện giờ Thiên Đình vừa cất bước, làm cho Trường Canh ái khanh ngươi chịu khổ."

Lý Trường Thọ: Không khổ, cho nhiều hơn một chút công đức là được.

Ngọc Đế nói: "Ngày hôm nay ta nhìn thấy ái khanh đối phó với cường nhân phương tây, cùng với hàn huyên với những kẻ Long tộc có mục đích riêng kia như thế nào! Trọng thần Thiên Đình của chúng ta, vì cái gì lại bị một đầu hung thú ức hiếp như vậy! Chính thần Tứ Hải mà ta sắc phong, sao lại mỉm cười với những sinh vật không thể chịu nổi kia! Mộc Công ở đâu!"

Bình Luận (0)
Comment