Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 441 - Chương 441. Có Sát Khí!

Chương 441. Có sát khí! Chương 441. Có sát khí!

Đại Pháp Sư nổi lên một chút hào hứng, chậm rãi trải rộng tiên thức cường hoành của bản thân ra. Lần này ngược lại là không có phí khí lực gì, ngay ở bên trong Tiểu Quỳnh Phong, tìm được chỗ mật thất kia.

Theo sự đánh giá của Đại Pháp Sư, thiết kế của căn mật thất này cũng vô cùng xảo diệu, đúng là ở trong kẽ hở mấy chục tòa trận pháp, thật sự không dễ thu hút sự chú ý của người khác...

Bình thường cũng không tìm được nơi đây.

Thân hình Đại Pháp Sư dạo bước từ trong hư không, đảo mắt đã tới mật thất dưới đất.

Lý Trường Thọ đang tô tô vẽ vẽ ở ngay sau bàn đọc sách, thần sắc có một chút nghiêm túc.

Đây là đang viết gì?

Đại Pháp Sư âm thầm nhìn sang, thấy Lý Trường Thọ viết trên trang giấy, mỗi một đoạn mở đầu đều là chữ "Ngao", dường như là danh sách cao thủ Long Tộc.

Đại Pháp Sư vừa muốn khẽ cười một tiếng, nhắc nhở Lý Trường Thọ chính mình đã tới, nhưng lời nói đã lên tới miệng, lại cứng rắn nén trở về.

Ôi chao?

Vừa rồi chưa cẩn thận phân biệt, tại sao tên gia hỏa này ở đây vẫn là hóa thân? !

Đại Pháp Sư không nhịn được bật cười.

Chợt mở bàn tay trái ra, hư ảnh Thái Cực Đồ ngưng ra trong đó, từng tia từng tia làn sóng nhỏ xíu nhộn nhạo lên ở bên ngoài không gian, gió nhẹ thổi lên ở các nơi Tiểu Quỳnh Phong...

Một lát sau, Đại Pháp Sư dựa vào thần thông hư không đi lại, trở về tầng ngoài đại trận bao phủ đan phòng, ngừng chân trước tủ sách trong góc đan phòng, nhìn chằm chằm một quyển sách đặt ngang.

Đại Pháp Sư chắp tay sau lưng, chậm rãi đi xuyên về phía trước, nhẹ nhõm nhìn thẻ tre bên ngoài quyển sách, thấy được "căn phòng" nho nhỏ bị cấm chế bao trùm kia.

Căn phòng kia bất quá dài ba tấc, cao một tấc, nhưng lại có đầy đủ các loại đồ đạc.

Trên chiếc giường nhỏ, có một đạo sĩ to bằng con kiến, đang nằm vắt chân , uống rượu ngon, nhìn một bản cổ thư, đọc say sưa ngon lành...

Đại Pháp Sư suýt nữa cười ra tiếng.

Lại nghĩ đến Đạo Nhân Giấy cùng Đạo Nhân Giấy cùng Đạo Nhân Giấy nhìn thấy trên đoạn đường này, Đại Pháp Sư rốt cuộc cũng hiện ra thân hình, phát ra sự cảm khái đối với quyển sách kia:

"Cái tên nhà ngươi, trốn kỹ như vậy để làm gì? Còn sợ có Thánh Nhân lão gia muốn bắt ngươi hay sao?"

"Ừm?" Người tí hon ở trong quyển sách kia lập tức ngẩn ra, rồi chết sững trên giường.

Vào giờ phút này Đại Pháp Sư mới dùng thần thông xem xét, phát hiện ra nơi này vẫn là...

Đúng vào lúc này, ở phía sau Đại Pháp Sư, Đạo Nhân Giấy canh giữ ở bên cạnh đan lô quay đầu liếc nhìn, luống cuống tay chân đứng dậy.

"Đại Pháp Sư, đệ tử ở đây! Đó là dùng để dụ địch!"

Nói xong, cỗ Đạo Nhân Giấy này trơn tru lấy ra một bình sứ ở trong tay áo, đổ ra một viên linh đan xanh ngọc ở trong đó, linh đan này nổ nát vụn, hóa thành thân hình Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ nhanh chóng vái chào hành lễ, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn một chút Đại Pháp Sư chậm rãi xoay người lại.

Ách...

Có sát khí!

...

Một lát sau, ở bên trong lòng chảo sông nơi Lý Trường Thọ và Đại Pháp Sư gặp nhau lần đầu.

Đại Pháp Sư mỉm cười đứng ở bên cạnh dòng suối, tâm tình vô cùng thư sướng.

Lý Trường Thọ đang ôm trán sưng húp nướng mấy con linh ngư vừa câu được từ dưới sông lên, không ngừng thở dài...

Đại Pháp Sư đây là dùng pháp thuật gì, búng một phát vào trán mình, lại khiến cho chính mình đau đến bây giờ còn không cách nào giảm sưng tấy, hết lần này tới lần khác lại không có tổn thương đến đạo thể nguyên thần của chính mình.

Liền nghe Đại Pháp Sư thong thả hỏi: "Trường Thọ à, ngươi gần đây có gặp cường địch gì không?"

Phảng phất như sự tình vừa rồi vẫn chưa phát sinh.

Tâm niệm của Lý Trường Thọ chuyển động, trước hết nghĩ đáp án, lại nghĩ đến vì sao Đại Pháp Sư lại hỏi câu này.

Nếu nói đến cường địch gặp phải gần đây, Lục Áp đạo nhân cũng được xem như một kẻ, Nhiên Đăng đạo nhân cũng được xem như một kẻ.

Còn có Kim Thiền Tử, miễn cưỡng xem như một phần ba...

Lập tức, Lý Trường Thọ trầm giọng nói: "Gần đây đệ tử gặp một lão đạo, hắn có một kiện linh bảo hồ lô, gọi là Phi Đao Trảm Tiên. Lão đạo này tên là Lục Áp, căn cứ theo đệ tử suy đoán, hẳn là Thái Tử Yêu Hoàng còn sót lại trong Yêu Đình Thượng Cổ. Phi đao của y có một chút lợi hại, nếu như được y luyện chế đại thành, cũng sẽ trở thành một nhân vật vô cùng khó giải quyết."

"Lục Áp?" Đại Pháp Sư bấm ngón tay suy tính, rất nhanh liền hơi nhíu mày.

Hồng Tú Cầu cảnh cáo.

"Thánh Nhân nương nương che đậy thiên cơ cho y." Đại Pháp Sư trầm ngâm đôi chút, tay trái mở ra, Thái Cực Đồ lại xuất hiện, tiếp tục thôi diễn.

Rất nhanh, Đại Pháp Sư liền nói: "Vị Lục Áp này trốn ở trong Kim Ô Cung Thái Dương Tinh. Dường như là Thánh Nhân nương nương ra tay, ngưng tụ tàn vận Yêu Tộc cho y, có thiên mệnh trung hưng của Yêu Tộc. Nhưng tàn vận này không sâu, thiên mệnh không chừng, kết cục chỉ sợ là khó có thể kết thúc yên lành. Trường Thọ, ngày hôm nay ta tới, cũng không phải là vì vị Lục Áp đạo nhân này. Ngươi có từng nhìn thấy một đầu Kim Thiền sáu cánh?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Đó là hung thú Tây Phương Giáo nuôi dưỡng, đệ tử đã từng giao thủ với gã mấy lần."

"Ngươi xem đi."

Đại Pháp Sư cong ngón tay búng ra, một tia đạo vận chui vào trán của Lý Trường Thọ, mà trong đáy lòng Lý Trường Thọ cũng xuất hiện một bức tranh.

Chỉ một cái liếc mắt, Lý Trường Thọ liền nhận ra thứ này chỉ chính là cái gì.

Đường Tăng cưỡi ngựa trắng, người mặc cà sa đạp lên con đường đi tây phương!

Thậm chí, Lý Trường Thọ vô thức liền phối cho đoạn này hình ảnh một đoạn nhạc nền【 tới tới, tới tới tới tới, tới tới tới tới 】.

Khục, lại nói đến chính sự.

Ánh vàng phía sau Đường Tăng phun trào, đó là khí vận Nhân Tộc, cũng là công đức Nhân Tộc.

Hình ảnh như vậy, ngược lại chính là nghiệm chứng "Thỉnh kinh" là tính toán Tây Phương Giáo để mượn khí vận công đức của Nhân Tộc làm lớn mạnh phương tây.

Lý Trường Thọ trầm ngâm đôi chút, hỏi: "Đại Pháp Sư, chỉ thị Thánh Nhân lão gia cho là?"

Đại Pháp Sư lạnh nhạt nói: "Một chữ "Thử", một chữ "Diệt"."

Hả? Lý Trường Thọ quả thực hơi kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là...

Chuyện này không Nhân Giáo, vô cùng không Nhân Giáo!

Tiếp đó, Lý Trường Thọ liền hơi nghi hoặc một chút.

Nếu như Thánh Nhân lão gia nhà mình vào sau Phong Thần, tính toán "Hóa hồ vi phật" thuận lợi hoàn thành, như vậy Như Lai Phật Môn sau này, chính là Đa Bảo đạo nhân Tiệt Giáo ngày hôm nay...

Hẳn là, phần tính toán này vẫn tồn tại một loại biến số nào đó?

Hay là, Đa Bảo đạo nhân chưa thể giá không phương tây, ngược lại là bị hai vị Thánh Nhân phương tây phản chế?

Quan hệ rắc rối phức tạp ở trong đó, Lý Trường Thọ cũng nhất thời sờ không rõ.

Thánh Nhân lão gia ra lệnh cho Đại Pháp Sư, là thử xem có thể giết đầu kim thiền này không, làm hư đại vận phương tây sau này.

Linh quang lóe lên trong đáy lòng, Lý Trường Thọ cũng theo đó mà bật cười.

Đại Pháp Sư ngạc nhiên nói: "Trường Thọ vì sao lại bật cười?"

"Chữ "Thử" Thánh Nhân lão gia cho này cũng thật sự huyền diệu." Lý Trường Thọ nhấc cá nướng lên, cung kính dâng lên, trong đáy lòng cũng có cảm giác rộng mở trong sáng.

Bình Luận (0)
Comment