Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 456 - Chương 456. Nói Rõ Ràng

Chương 456. Nói rõ ràng Chương 456. Nói rõ ràng

"Long Tộc hẳn là tự biết, dùng thân phận người bị ép hại, liền có thể che lấp sự tình bọn họ ngầm đồng ý Long Cung Tây Hải bị phương tây thẩm thấu, dù sao thì Long Tộc cũng là một phương bị tính kế. Nhưng loại sự tình này làm sao có thể giấu giếm được Ngọc Đế bệ hạ? Trí tuệ và tầm nhìn của Ngọc Đế vượt xa ta."

—— một vị Thiên Đế nào đó không nguyện ý lộ ra tính danh mạnh mẽ tán thưởng.

Ngao Ất lập tức rõ ràng tiền căn hậu quả, lộ vẻ mặt ưu sầu, sốt ruột đi qua đi lại ở trước mặt Lý Trường Thọ.

"Giáo Chủ ca ca, chuyện này, chuyện này nên làm thế nào cho phải? Phụ thân bọn họ lại..."

"Thường tình mà thôi." Lý Trường Thọ nói: "nếu ngươi đã lo lắng như vậy, vậy hôm nay ta liền thẳng thắn hết thảy mọi chuyện với ngươi. Ngao Ất, lúc này Long Tộc cần ngươi đứng ra."

Ngao Ất nghe vậy nín hơi ngưng thần, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tử tế lắng nghe.

Lý Trường Thọ cẩn thận suy nghĩ trong đáy lòng.

Đây mặc dù cũng là trình tự hắn đã nghĩ kỹ trước đây, một bước này cần thành thật với Ngao Ất, mới có thể quét đi một phần lo lắng chôn vùi trước đó.

Nếu như hắn và Ngao Ất cũng không thể đồng lòng, thịnh yến bàn đào vào mười hai năm sau khẳng định khó có thể thành sự.

"Ngao Ất, ngươi có biết, trong thời kỳ đầu Hải Thần Giáo sáng lập, ta chẳng qua chỉ là Luyện Khí Sĩ cảnh giới Thiên Tiên, Hải Thần Giáo cũng không phải là do ta cố ý lập ra."

Ngao Ất có một chút không rõ ràng cho lắm, không biết vì sao Giáo Chủ lại nói đến chuyện này.

Nhưng sau đó, Ngao Ất liền bắt được tin tức mấu chốt——cảnh giới Thiên Tiên!

Vào lúc chính mình luận bàn với Giáo Chủ ca ca tại Độ Tiên Môn trước đây, Giáo Chủ ca ca chẳng qua chỉ là đùa y hay sao?

Tiếng nói của Lý Trường Thọ bình bình đạm đạm, êm tai nói ra sự tình năm đó: "Lúc ấy, ta chỉ có một cái thân phận, chính là đệ tử Nhân Giáo, Độ Tiên Môn Lý Trường Thọ. Là ở dưới trời xui đất khiến, Vu Nhân Hùng Trại bắt gặp ta lúc đang cảm ngộ, tôn ta là Hải Thần, lập miếu tế tự, sau đó không thể vãn hồi. Nói ra chỉ sợ ngươi không tin, ngày đó ngươi và ta gặp mặt tại Nam Hải Chi Tân, ta là vì đạp đổ Hải Thần Giáo mà đi, khi đó chủ yếu là lo lắng Hải Thần Giáo sẽ rước lấy tai họa cho ta, va chạm với Tây Phương Giáo. Nhưng bởi vì Long Tộc hiện thân, ngươi khám phá thân phận Hải Thần, ta đành phải chuyển đổi ý nghĩ, thử đặt Hải Thần Giáo vào sự khống chế của ta. Chưa từng nghĩ tới, Hải Thần Giáo lại trở thành cơ duyên của ta."

Ngao Ất nghe nhập thần, không khỏi hỏi: "Như thế nào là cơ duyên?"

"Bởi vì Hải Thần Giáo được Long Tộc trợ lực, ảnh hưởng dần dần sâu, bởi vậy dẫn tới bị phương tây tính toán, dẫn tới sự quan sát của Ngọc Đế, khiến cho ta cùng với Ngọc Đế bệ hạ có lần tiếp xúc đầu tiên. Nguyên nhân chính là vì ảnh hưởng của Ngọc Đế, Thiên Đình đến vận thế Long Tộc, ta bị Thánh Nhân lão gia chọn làm pháp bảo người, khục, chọn làm người đại diện việc này. Mà ta có thể được Đại Pháp Sư thưởng thức, nhưng thật ra là vào sau khi Hải Thần Giáo hưng khởi...đi tới từng bước một như thế, mới có Hải Thần ngày hôm nay."

Lý Trường Thọ lại cười nói: "Hải Thần Giáo lúc mới đầu, ta mỗi ngày nơm nớp lo sợ, sợ bị phương tây nhằm vào, bị Long Tộc xé nát. Quả nhiên là một bước mười lo, như giẫm trên băng mỏng."

Ngao Ất nghe vậy, sắc mặt đầu tiên là có một chút xấu hổ, sau đó hé miệng nhíu mày, vái chào đối với Lý Trường Thọ.

"Ất đã gây ra thêm phiền toái cho ca ca!"

"Đại khái, đây chính là duyên phận của ngươi và ta, không cần làm lễ." Lý Trường Thọ đưa tay nâng Ngao Ất lên, sau đó quay người nhìn thân ảnh vẫn luôn đứng sừng sững ở sau lưng hắn trong thần niệm mộng cảnh này, ấm giọng nói: "Ngao Ất, ngươi đến xem."

Ngao Ất ngẩng đầu nhìn lại, Lý Trường Thọ quơ quơ ống tay áo, sương mù xung quanh tán đi, toà tượng thần to lớn này chậm rãi hiện ra dung mạo của Đại Pháp Sư.

Sau đó, dung mạo này biến hóa một lần nữa, khôi phục thành bộ dáng Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ cười nói: "Đoạn thời gian kia ta có thể dựa vào, chẳng qua chỉ là chính mình, chỉ có thể ở bên trong ba cỗ thế lực phương tây, Long Tộc, Thiên Đình, không ngừng tìm kiếm điểm thăng bằng. Trước đây ngươi hỏi ta rất nhiều lần, Nhân Tộc vì sao có thể tự cường. Đại khái chính là...lá gan tương đối lớn đi."

"Ca ca!" Ngao Ất tràn đầy áy náy, buồn bã thở dài: "Ta cũng không biết những chuyện này, đều đặt hết thảy chuyện ở trên người ca ca, còn luôn là..."

"Ngao Ất, ngày hôm nay ta muốn nói với ngươi những điều này, kỳ thật không vì cái gì khác, chẳng qua là muốn để cho ngươi biết được, sự tình Long Tộc Nhập Thiên, cũng không phải là ta dốc hết sức tính toán, cũng không phải là Ngọc Đế bệ hạ mưu tính. Mà là thế như thế, vận như thế, mệnh như thế."

"Thế...vận..." Ngao Ất cúi đầu suy tư, khuôn mặt thiếu niên kia, so với ngày xưa đã nhiều hơn rất nhiều phiền não.

Lý Trường Thọ vừa muốn tiếp tục nói, Ngao Ất lại đột nhiên lui về sau hai bước, vung vạt áo áo bào lên, trực tiếp quỳ xuống.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Lý Trường Thọ hướng về phía trước nâng đỡ, Ngao Ất đã là cúi đầu thật sâu đối với Lý Trường Thọ.

"Ngao Ất trước đây ngu dốt lại không biết sợ hãi, không biết tình cảnh gian khổ của Giáo Chủ ca ca, xin Giáo Chủ thứ tội! Bây giờ Long Tộc đã là ở trên vách đá, đi nhầm một bước chỉ sợ là sẽ tan xương nát thịt. Còn xin Giáo Chủ ra tay, cứu Long Tộc chúng ta, dẫn Long Tộc chúng ta hiệu mệnh vì Thiên Đình! Ngày hôm nay Ất lập thệ, phó thác tính mạng đời này cho Giáo Chủ!"

Lý Trường Thọ cũng không ngờ tới Ngao Ất có thể nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó nhanh như vậy, càng không có nghĩ tới Ngao Ất sẽ có phản ứng lớn như vậy.

Nhưng đã đến trình độ như vậy, Lý Trường Thọ thuận thế hướng về phía trước, hỏi: "Dù là ngươi bởi vì vậy, bị tộc nhân ngươi hiểu lầm, thậm chí là bị tộc nhân ngươi thóa mạ?"

"Ất lại có sợ gì?"

"Đứng lên đi!" Lý Trường Thọ nói: "Ta sẽ nói rõ chi tiết kế hoạch thịnh yến bàn đào lúc trước cho ngươi nghe. Ngao Ất ngươi phải nhớ kỹ. Mục đích chúng ta làm những điều này, chính là ở thịnh yến bàn đào, vào trước khi Ngọc Đế hàng chỉ, Long Vương Tứ Hải có thể chủ động đứng ra hiệu trung Thiên Đình, như thế có thể khiến cho Long Tộc đạt được càng nhiều vận thế!"

Ngao Ất nhảy dựng lên, trong mắt tràn đầy kiên định.

Lý Trường Thọ đã bắt đầu nói trình tự hành động kế tiếp...

"Chỉ có mười hai năm, chuyện chúng ta có thể làm kỳ thật cũng không tính quá nhiều, cho nên mỗi một ngày đều không thể thể lãng phí."

...

Lần giao lưu thần niệm này, kéo dài trọn vẹn hơn ba mươi canh giờ, làm cho Lý Trường Thọ cũng thoáng có một chút đau đầu.

Những gì khó khăn nhất hắn cũng đã làm, cũng coi như xứng đáng với từng rương bảo tài mà Long Tộc tặng kia.

Hiệu quả chắc chắn là có.

Nhưng cuối cùng có thể đạt đến tình trạng nào, cũng không phải là hắn có thể khống chế, chủ yếu là lựa chọn của chính mấy vị Long vương.

Bình Luận (0)
Comment