Nhưng đây đều là lâu các trên không trung, hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ cần một câu của Hải Thần, y sẽ lập tức hiện ra nguyên hình...
Thậm chí, lúc này bị nâng cao bao nhiêu, sau một khắc liền sẽ bị ngã thảm bấy nhiêu!
"Đây không phải là việc ta mong muốn!"
Làm sao bây giờ?
Biện Trang không ngừng do dự, y muốn đi thẳng một mạch, lại không nỡ "Vinh hoa phú quý" bây giờ.
Cuối cùng, Biện Trang quyết định đến bái kiến Hải Thần trước thời hạn, vô luận phải trả giá như thế nào, đều phải thỉnh cầu Hải Thần, đừng có đâm thủng tấm da trâu mà y đã thổi ra.
Nhưng Biện Trang vừa muốn đi ra ngoài, liền có một đội thiên binh đến đây thúc giục, bảo y lập tức đến Thiên Hà để khống chế binh mã.
Lúc, lúc này mới bao lâu?
Hôm qua y mới nhận được lệnh của Thông Minh Điện, hôm nay liền đã muốn cưỡi ngựa nhậm chức!
Lúc ấy, hai chân Biện Trang mềm nhũn, suýt nữa liền ngồi phịch ở trong tiểu viện phủ đệ mình.
Mấy vị thiên binh thấy thế lập tức tiến về phía trước hỗ trợ, không nói hai lời, khiêng y đến nơi đây, đặt ở bên trên vị trí Phó Thống Lĩnh.
Nhìn thấy nụ cười nịnh nọt mà đám thiên binh này bày ra đối với mình, Biện Trang thật sự muốn sung quân bọn hắn đến "Nữ thục viện Thiên Nhai Các", hầu hạ những nữ tiên thích hành hạ người ta kia!
Chuyện này xử lý làm sao?
Còn có thể xử lý làm sao?
Tâm tình của Biện Trang đang lo lắng, tiên thức bắt được thân ảnh Đông Mộc Công và Hải Thần cưỡi mây mà đến.
Trong một cái chớp mắt này, trong mắt trái của Biện Trang, chiếu đoạn phim chính mình cùng với đông đảo Thiên Tướng uống rượu cười đùa, được đông đảo tiên tử gọi "Nguyên Soái ca ca".
Bên trong mắt phải, chiếu đoạn phim y bị mấy vị thiên binh ấn ngã xuống đất, ném vào trong Thiên Phạt Trì, bị cuồng lôi chém vào, hôi phi yên diệt, ánh mắt tràn đầy xem thường của những tiên tử kia...
Y thậm chí cũng có thể nghĩ ra được, những tiên tử này đang nói cái gì!
"Ài, giả mạo người Nhân Giáo hết ăn lại uống, còn nhận nhiều ban thưởng của Thiên Đình như vậy, thật không biết xấu hổ."
"Bại hoại! Vô sỉ!"
"Uổng công ta còn tưởng rằng, sau này y sẽ là Đại Nguyên Soái."
Không ——tất cả những điều này không thể rời khỏi y như vậy, Biện Trang y, nhất định phải tự mình nắm lấy số phận của mình!
"Hải Thần!" Cái cổ của Biện Trang nổi gân xanh, thanh âm khàn khàn, gào thét, thốt ra tiếng hét từ trong nguyên thần: "Hải Thần đến rồi! Là Hải Thần! Hải Thần đại nhân!"
Ở phía sau Biện Trang...
Mười vạn thiên binh xếp thành ba tầng thượng trung hạ, chín quân tiền trung hậu, vào giờ phút này cùng nhau nhìn về phía Biện Trang, toát ra mười vạn cái dấu hỏi.
Nhưng Biện Trang đã là không quan tâm, vào giờ phút này mang theo lệ nóng, cưỡi mây trắng, đánh về hướng Đông Mộc Công cùng với Lý Trường Thọ.
Còn cách khoảng mấy trăm dặm, Biện Trang lớn tiếng la lên: "Hải Thần! Mạt tướng Biện Trang, là Phó Thống Lĩnh của ngài!"
Trên trán của Đông Mộc Công treo mấy đường vạch đen, mang theo vài phần nghi vấn nhìn về phía Lý Trường Thọ, thấp giọng nói: "Nếu không lại tìm một Phó Thống Lĩnh khác? Người này nhìn có vẻ...không quá bình thường."
"Không sao." Lý Trường Thọ híp mắt cười, tiên thức bắt được biểu tình của Biện Trang, nghe được tiếng hô hoán tràn ngập tiên lực của Biện Trang, đã là rõ ràng vì sao Biện Trang lại như thế.
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ cũng có một chút không hiểu...
Tên gia hỏa này năm đó ở trước Long Cung, "ngạo cốt" vì Kha Nhạc Nhi mà không nhìn hết thảy kia đâu?
Bất quá, Lý Trường Thọ cũng không muốn làm khó "Nhị sư huynh" sau này.
Nhất là, nhìn thấy bây giờ Biện Trang anh tuấn cỡ nào, suy nghĩ lại một chút hình tượng Nhị sư huynh sau này...
Ừm, trong đáy lòng Lý Trường Thọ toát ra các loại cảm khái.
Biện Trang vội vã bay đến trước mặt Lý Trường Thọ, cũng không biết là có phải là do quá mức kích động, hai chân khẽ cong, trực tiếp rạp đầu xuống đất ở trên mây, ghé vào trên mây trượt xa mấy trăm thước.
Bộp!
Biện Trang vùi đầu ở bên trong đám mây, chắp hai tay trên đỉnh đầu, trong miệng hô to: "Mạt tướng Biện Trang, nguyện vì Hải Thần truy tiên tử, không phải, nguyện vì Hải Thần khuyển mã chi lao! Máu chảy đầu rơi cũng không tiếc!"
Đông Mộc Công nhíu mày nhìn Lý Trường Thọ, nghiêm túc hỏi: "Thật sự không có chuyện gì sao?"
Lý Trường Thọ cười nói: "Lúc này y còn trẻ, hơi ma luyện một phen, sau này sẽ có tác dụng lớn."
Biện Trang ghé vào trong mây không khỏi sững sờ, hơi ngẩng đầu, vụng trộm nhìn về hai vị đại lão thực quyền Thiên Đình trước mặt này, trong đáy lòng điên cuồng suy ngẫm lời nói vừa rồi của Hải Thần...
Lời này có ý tứ gì?
Hải Thần thật sự coi trọng y?
Có đặc điểm độc đáo nào ở trên người y mà y chưa phát hiện ra đã thu hút sự chú ý của Hải Thần?
Biện Trang còn có một chút choáng váng, Lý Trường Thọ đã thúc giục nói: "Trên mây lạnh, Biện thống lĩnh mau dậy đi. Còn mời Biện thống lĩnh chạy trở về trước, bảo các tướng lĩnh có phẩm cấp ra khỏi hàng, sau đó ta có sắp xếp cần bố trí."
Cả người Biện Trang run lên, lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt kinh ngạc, trong lòng trống rỗng.
Chuyện này diễn ra như thế nào?
Mà vào giờ phút này Lý Trường Thọ vừa cười vừa nói: "Biện thống lĩnh, cần phải cất kỹ đinh ba Đại Pháp Sư tặng ngươi, đừng làm hỏng nó."
Bờ môi của Biện Trang run rẩy, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần, hô to vài tiếng "Mạt tướng lĩnh mệnh" "Đa tạ Hải Thần", liền ôm bồ cào chín răng vào trong ngực, quay người liền phóng về phía Thiên Hà, trong miệng vội vàng hô quát...
"Mộc Công, chúng ta đi qua đó đi."
Lý Trường Thọ mỉm cười làm dấu mời, cùng với Đông Mộc Công thưởng thức phong cảnh Thiên Hà ầm ầm sóng dậy, vừa nói vừa cười, tiến về nơi tụ tập của các thiên binh.
Lý Trường Thọ đột nhiên nghĩ đến, Nhị sư huynh ở trong "Thiên Nhai Các" dường như còn có cái tên là Đích Liên Tỏa Tiên Nhân.
Chuyện này, cũng là có mấy phần giá trị lợi dụng.
...
Đợi Đông Mộc Công phó thác hổ phù, mười vạn thủy binh Thiên Hà làm lễ đối với Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ liền chính thức tiếp quản mười vạn thiên binh này.
Vẫn chưa chậm trễ nhiều, Lý Trường Thọ lập tức triệu tập ba trăm vị Thiên Tướng to to nhỏ nhỏ.
Chuyện Lý Trường Thọ làm trước hết nhất, chính là đề bạt hai vị Phó Thống Lĩnh khác, để bọn hắn cùng với Biện Trang cùng nhau quản lý thủy quân Thiên Hà.
Biện Trang không có một chút lời oán giận nào đối với chuyện này, thậm chí còn cảm thấy đây là Hải Thần biết được năng lực của y có hạn, làm ra "an bài quan tâm".
Từ đại bi, đến đại hỉ.
Biện Trang ở trong vòng một ngày ngắn ngủi, xem như cảm nhận được như thế nào là nhân sinh thủy triều lên xuống.
Lúc Lý Trường Thọ vẫy lui chúng Thiên Tướng, chỉ giữ lại ba vị Phó Thống Lĩnh nghị sự, Biện Trang là người đầu tiên xông tới, hai tay dâng tiền tiêu vặt chính mình góp nhặt nhiều năm—— hai túi trữ vật loại nhẫn.
"Hải Thần, đây là mạt tướng hiếu kính ngài!"
Hai vị Thiên Tướng kia liếc nhìn nhau, bắt đầu sờ vào túi trên eo.
"Vô lễ!" Lý Trường Thọ đột nhiên quát lớn một tiếng, toàn thân lộ ra một cỗ uy nghiêm kinh người.
Hai chân Biện Trang run lên, nhanh chóng quỳ một gối xuống.
Lý Trường Thọ giơ phất trần lên, quát: "Tả hữu! Kéo Phó Thống Lĩnh Biện Trang xuống, quất 100 roi thiên lôi! Dám trắng trợn hối lộ bản thần, làm hỏng kỷ cương thủy quân!"