Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 468 - Chương 468. Nhìn Trộm

Chương 468. Nhìn trộm Chương 468. Nhìn trộm

Ngày hôm nay, y sẽ thôi diễn suy tính một phen thật kỹ, lão sư rốt cuộc đang chờ thời cơ nào, khi nào Trường Thọ mới có thể thuận lợi bước vào bên trong Động Suất Cung!

Thế là, Đại Pháp Sư ngồi dưới tàng cây, bắt đầu không ngừng bấm ngón tay, không ngừng suy tư, thỉnh thoảng gật đầu, lắc đầu, thần sắc có một chút nghiêm túc.

Mãi cho đến khi mày nhíu lại thành chữ "Xuyên", Đại Pháp Sư mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra...

Từ bỏ.

Xác thực nhìn không thấu lão sư nhà mình đang tính kế cái gì.

"Ài, tùy bọn hắn đi thôi, biết lão sư sẽ thu đồ là được. Việc này không nên cho Trường Thọ biết, miễn cho tâm cảnh của Trường Thọ bởi vậy mà bất ổn, tạm chờ lão sư hạ pháp chỉ, lại chúc mừng Trường Thọ là được."

Đại Pháp Sư ngáp một cái, vừa muốn 【thả thân hình về với tự nhiên, tâm thần giao hòa vào thiên địa 】, Tiểu Kim Tiểu Ngân liền từ đằng xa "cộc cộc cộc" chạy tới.

"Đại Pháp Sư! Trước đó Trường Thọ sư huynh có tới, đưa tới một ít bàn đào."

"Bàn đào?" Đại Pháp Sư nhướng mày, nhìn trong hộp ngọc Tiểu Kim Tiểu Ngân mở ra, trưng bày chỉnh tề sáu quả bàn đào, lộ ra một chút ý cười.

"Trường Thọ cũng là có lòng, được chỗ tốt vẫn không quên đưa tới." Đại Pháp Sư nhẹ nhàng thở dài: "Hai người các ngươi cầm ra ngoài chia nhau ăn đi, đừng có cô phụ tâm ý của Trường Thọ."

Tiểu Kim Tiểu Ngân nhanh chóng gật đầu, ôm hộp ngọc trở về trong điện, trên đường đi còn nấc mấy cái.

"Hai tên tiểu gia hỏa này, ăn vụng cũng đều không biết lau miệng."

Bàn đào...Hải Thần...

Đại Pháp Sư lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ, lão sư muốn chờ Trường Thọ lập được một ít công lớn? Nếu là như vậy, cũng không thể sốt ruột, bất quá luôn cảm thấy lão sư vẫn chưa quan tâm tới sự tình Long Tộc, hẳn là còn có những suy tính khác. Hai chữ thời cơ, thật sự quá mức mơ hồ không rõ."

Mà thôi.

Nghĩ nhiều như vậy tóm lại cũng vô dụng.

Đại Pháp Sư duỗi lưng một cái, thân hình chậm rãi ngửa ra sau, cỏ xanh nhàn nhạt trên mặt đất kia đang nhanh chóng sinh trưởng, giao thoa, ngưng tụ thành một chiếc giường cỏ thoải mái dễ chịu.

Đúng rồi, hiện tại Trường Thọ đang làm gì?

Đại Pháp Sư gối tay trái ra sau đầu, tay phải nhẹ nhàng điểm một cái ở trước mặt, hư ảnh Thái Cực Đồ chậm rãi hiện ra, âm dương song ngư chuyển động, ngưng ra một bức ảnh.

Ồ, thế mà lại đi tới Tam Tiên Đảo!

Vừa thấy nơi đây, tinh thần của Đại Pháp Sư lập tức tỉnh táo, hình ảnh chậm rãi thôi động, rất nhanh liền thấy hai đạo thân ảnh kia, đang dạo bước trong rừng nói chuyện phiếm.

Đại Pháp Sư tán thưởng vài tiếng trong đáy lòng, vội vàng phất tay tán đi hư ảnh Thái Cực Đồ.

Nhưng coi như động tác của Đại Pháp Sư đầy đủ nhanh, Vân Tiêu tiên tử vẫn như cũ có cảm ứng, liếc nhìn về hướng không trung...

Đại Pháp Sư cẩn thận suy tính, phát hiện ra đạo vận của chính mình vẫn chưa bị Vân Tiêu bắt được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngược lại là ngươi được lắm đấy, Tiểu Trường Thọ. Cơ hội như vậy cũng đều không bỏ qua, cầm bàn đào liền dám cứng rắn đi đến Tam Tiên Đảo, cũng không phải là bàn đào linh căn gì, cũng không sợ Tiêu sư muội không để vào mắt. "

Thế là, lật người nằm nghiêng, chìm vào giấc ngủ.

...

Ở bên trên Tam Tiên Đảo.

Vân Tiêu hơi nhíu mày, chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn nghiêng.

Lý Trường Thọ cười nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ có người đang nhìn trộm nơi đây?"

Vân Tiêu không khỏi ngạc nhiên nói: "Đạo hữu cũng đã nhận ra được cỗ khí tức vừa rồi?"

"Tu vi của ta nông cạn, tất nhiên là không phát hiện ra được." Lý Trường Thọ nói: "Chẳng qua là đọc được ở trên nét mặt của tiên tử."

"Hẳn là là Đại sư huynh đang nhìn." Vân Tiêu than khẽ, cũng hơi có một chút bất đắc dĩ: "Làm cho đạo hữu chê cười."

Sau khi đưa Lý Trường Thọ đến Tam Tiên Đảo, Đa Bảo đạo nhân liền mượn cớ trở về hiến đào cho lão sư, rời khỏi Tam Tiên Đảo.

Lý Trường Thọ cười nói: "Đa Bảo tiền bối thoải mái không bị trói buộc, tính tình thích chơi đùa, thật sự cũng là nhân vật ít có trong thiên địa. Bên trong Tiệt Giáo có nhiều người nhiều tính tình, so với những địa phương khác trong Hồng Hoang, đúng là có nhiều màu sắc hơn. Đường tu đạo dài dằng dặc, có bằng hữu mới là sự tình may mắn nhất."

Vân Tiêu không khỏi dừng bước chân lại, hơi xoay người lại, ôn nhu cười nói: "Sao những lời nói ra từ trong miệng của ngươi, mặc dù trước đó đã nghe, lại hết lần này tới khác đều có đạo lý như vậy."

Quang ảnh lượn quanh trong rừng, một ít quầng sáng rơi vào trên váy dài của nàng, nhiều hơn mấy phần sinh động vui vẻ.

"Tiên tử quá khen!" Lý Trường Thọ không dám nhìn nhiều, chỉ cười nói: "Bất quá là, lúc đối đãi với cùng một sự kiện, đứng ở góc độ khác biệt mà thôi. Lại nói đến màu sắc Tiệt Giáo này, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu."

Vân Tiêu hỏi: "Có phải là hai chữ nhân quả."

"Ừm, chính là hai chữ nhân quả!" Trong mắt Lý Trường Thọ mang theo vài phần thâm ý, chậm rãi nói: "Có giao tình thâm hậu với càng nhiều người, liền càng không thể xa rời nhân quả. Nhân quả như lưới, đã bao trùm toàn bộ Tiệt Giáo."

Vân Tiêu giống như có điều suy nghĩ.

Vì lý do ổn thoả, Lý Trường Thọ cũng không nói thêm, chạm đến là thôi, tiếp tục dạo bước cùng với Vân Tiêu ở chỗ này.

Mây lên rồi mây tan, thủy triều lên rồi thủy triều xuống.

Phong cảnh ở trên Tam Tiên Đảo cũng không tệ, chỉ bất quá là Lý Trường Thọ vẫn chưa thể nhớ rõ quá nhiều.

Vân Tiêu cũng hỏi hắn lần này vì sao đến Kim Ngao Đảo, Lý Trường Thọ nói đến sự tình Long Tộc, cùng với một phong thư tự viết của Đa Bảo đạo nhân mà chính mình cầm tới.

Trên phong thư viết hai chữ cổ, là "Long" và "Thiên".

Tiếp theo, sau khi Lý Trường Thọ rời khỏi Tam Tiên Đảo, sẽ còn đi đến Ngọc Hư Cung bái phỏng, hi vọng có thể kiếm được Quảng Thành Tử, lại cầu hai chữ "Khốn" và "Thăng".

"Khốn long thăng thiên?" Vân Tiêu nhẹ giọng nhớ tới: "Bút tích như vậy, có hiệu quả gì đối với Long Tộc?"

"Nếu chỉ là chữ viết tay của hai vị tiền bối, có lẽ sẽ còn đưa đến một ít phản tác dụng, cảm thấy Đạo Môn nhúng tay vào sự tình Long Tộc bọn họ."

Lý Trường Thọ cười nói: "Nhưng nếu chuyện này được xử lý cẩn thận, lại phối hợp với lời hứa của Ngọc Đế bệ hạ, liền có thể hình thành một cỗ cưỡng chế. Hồng Hoang mặc dù lớn, ba ngàn thế giới tuy rộng lớn, nhưng có Tam Giáo Đạo Môn tỏ thái độ, Long Tộc muốn tránh cũng không được. Hiện nay, Ngọc Đế bệ hạ đã mất kiên nhẫn đối với sự tình Long Tộc, phải nhanh đạt được kết quả một chút, lúc này liền không thể tùy ý để cho Long Tộc giải quyết xong phiền phức nội bộ trước, chỉ có thể trước hết để cho Long Tộc đạt được danh nghĩa, lại phối hợp trong ngoài, từng bước chỉnh đốn..."

Trong rừng, Lý Trường Thọ chậm rãi nói.

Vân Tiêu tiên tử phần lớn đều lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ nhẹ nhàng gật đầu, hoặc là chủ động hỏi ý.

Trò chuyện vui vẻ, trái phải đều nhàn.

Phảng phất như chỉ một thoáng, đã đi dạo gần hai canh giờ.

Lý Trường Thọ cáo từ, Vân Tiêu tiễn hắn ra khỏi Tam Tiên Đảo, mà Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu cũng chạy đến tham gia cuộc vui, trong mắt mang theo ranh mãnh, nhưng cũng không mở miệng trêu chọc.

Câu "quỳ xuống" có lực uy hiếp rất lớn.

Bình Luận (0)
Comment