Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479. Ngàn Tầng Kịch Bản.

Chương 479. Ngàn tầng kịch bản. Chương 479. Ngàn tầng kịch bản.

Lý Trường Thọ nổi lòng trêu cợt, thân hình khẽ động, lui lại nửa bước, thu hồi bầu rượu vào túi trữ vật.

Tửu Cửu nhào tới quá gấp, cùng với một tiếng "Ai nha", trực tiếp ngã sấp vào trong bụi cỏ phía sau Lý Trường Thọ, trượt về phía trước nửa trượng, ép vỡ từng bụi cỏ nhỏ, khu vực cục bộ gặp tai hoạ càng nghiêm trọng.

Chẳng biết tại sao, Tửu Cửu lại không nhúc nhích tại kia, giả chết giữ im lặng.

Cực kỳ giống...đổ xuống ở nơi nào, liền nằm sấp ở đó một hồi.

"Làm sao vậy?" Lý Trường Thọ ấm giọng hỏi một câu, điểm một đóa mây trắng, trực tiếp nâng thân thể Tửu Cửu lên.

"A..." Tửu Cửu cúi gằm mặt, thân thể đổ ập vào mây trắng, tứ chi cứng đờ, bắt đầu một đoạn phát biểu không có một chút tức giận nào: "Rõ ràng là trưởng bối lại cần nhờ một tên tiểu bối như ngươi nuôi, ài, thật là làm tiên thất bại...rõ ràng đã tu đạo nhiều năm như vậy, nhưng so với ngươi lại là hoàn toàn không làm nên trò trống gì, ài, thật là làm tiên thất bại...rõ ràng sư huynh sư tỷ đều thành đôi thành cặp, Tiểu sư muội còn là mang tình duyên nhân quả đầu thai, nhìn lại chính mình, à, thật là làm tiên thất bại."

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, cảm thấy áp lực của sư thúc xác thực quá nhiều.

Hắn vừa muốn lên tiếng an ủi, một bàn tay nhỏ liền ló ra từ bên trong đám mây.

"Vậy mau mau cho ta uống rượu, để cho ta sống mơ mơ màng màng đi!"

Lý Trường Thọ: "…"

Sư thúc ngàn tầng kịch bản.

"Sư thúc, đã đến lúc nói chính sự rồi."

"Ừm?" Tửu Cửu cố gắng ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thọ một chút, thấy Lý Trường Thọ lộ vẻ mặt nghiêm mặt, nhanh chóng thu hồi biểu tình tinh thần sa sút lúc nãy, nhảy dựng lên từ trong đám mây trắng, ngồi xếp bằng.

"Chính sự gì?" Lý Trường Thọ lấy bầu rượu vừa rồi ra, đưa cho Tửu Cửu, cười nói: "Cho đến tận bây giờ, rượu trái cây phẩm chất cao nhất mà sư điệt có thể sản xuất ra. Vốn là chế tạo hai vò, cho sư tổ và tổ sư bá một vò, vò này chính là hiếu kính sư thúc. Nhớ kỹ, không được uống như tiên tửu bình thường, hiệu quả không phải tầm thường, tốt nhất là dùng trong ba lần, uống một lần liền bế quan một lần."

"Ừm..." Tửu Cửu trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng ngậm miệng, trên gương mặt xinh đẹp thoáng có một chút không được tự nhiên.

Ánh mắt của nàng đột nhiên dịch chuyển khỏi bầu rượu, nhìn chăm chú vào Lý Trường Thọ, thấp giọng hỏi một câu: "Tiểu Trường Thọ ngươi hãy nói thật với bản sư thúc, ngươi có phải...có ý đồ gì đối với sư thúc ta hay không?"

Lý Trường Thọ cũng là có một chút trở tay không kịp, cười nói: "Sư thúc đang nói mò gì thế."

"Không có ý đồ sao?"

"Sư thúc còn thất lạc cái gì."

"Hì hì ha ha." Tửu Cửu hé miệng cười khẽ, sau đó hắng giọng, nghiêm trang nói: "Ta đang nghĩ, nếu như ngươi có ý đồ gì, ta liền ỡm ờ đi theo ngươi, dù sao thì cảm thấy ngươi cũng thật không tệ, về sau còn có thể quang minh chính đại lấy rượu của ngươi uống. Ăn chùa uống chùa của ngươi như vậy, đạo tâm cũng đã sắp nổi ma chướng! hoặc ngươi có thể tìm cho ta việc gì đó để làm, giúp ngươi trồng đậu hoặc bất cứ chuyện gì cũng được!"

Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, nói: "Sư thúc kỳ thật không cần cảm thấy băn khoăn, nhưng nếu sư thúc đã nói ra như vậy, ta vừa vặn cũng thiếu một ít nhân thủ hỗ trợ. Bất quá, việc tốn thể lực như trồng đậu thì không cần, sư thúc ngài cũng là dung mạo xinh đẹp, tiên tử ít có trong môn, cũng không thể đi cuốc đất. Như vậy...sư thúc giúp ta sưu tập một ít mủ nhựa cây linh thụ ngàn năm đi, ta dùng để làm người giấy. Chẳng qua là còn xin sư thúc bảo mật đối với chuyện này, vạn lần không thể nói với người bên cạnh."

Tửu Cửu bĩu môi, đột nhiên than thở: "Ngươi thật đúng là nhẫn tâm để cho bản sư thúc làm việc!"

"Chuyện kia..."

"Hì hì, nói đùa!" Tửu Cửu nhanh chóng xoay chuyển thái độ, dùng sức vỗ ngực một cái: "Sư điệt yên tâm, về sau kiếm mủ nhựa cây, chính là công việc chính của bản sư thúc! Một nghìn năm có đủ không? Ta ngược lại là biết ở trên một số ngọn núi, có cây già vạn năm đã sắp thành tinh!"

Lý Trường Thọ lặng lẽ dời mắt đi, mặc niệm Bách Mỹ Lão Hậu Đồ trong đáy lòng, dọn sạch khinh niệm.

"Sư thúc nhớ chia thành ba lần uống, nơi này còn có ba loại rượu khác."

"Ừm, ừm! Để bản sư thúc nếm thử trước...ai da, đây là rượu gì? Uống vào thật không tầm thường, ngươi thêm thuốc ở bên trong sao?"

Lý Trường Thọ: "…"

Thuốc thì không có, chỉ bất quá tăng thêm mấy quả bàn đào, là cái chủng loại linh căn tiên thiên kết xuất kia.

...

Lý Trường Thọ cũng không nghĩ tới, bàn đào đối với Luyện Khí Sĩ không phải cảnh giới Kim Tiên mà nói, hiệu quả sẽ xuất sắc như thế!

Tửu Cửu vừa kết thúc bế quan, uống dược hiệu rượu tương đương với một quả bàn đào, lại tiến vào trạng thái nhập định một lần nữa, tiên lực tràn đầy trong cơ thể, kéo Tửu Cửu vượt qua hết tiểu cảnh giới này đến tiểu cảnh giới khác.

Sau khi Tửu Cửu bế quan, Lý Trường Thọ lại mời sư phụ nhà mình gặm một quả.

Khoảng cách tới cảnh giới Chân Tiên nguyên bản của Tề Nguyên lão đạo còn có hơn phân nửa cảnh giới Nguyên Tiên, nhưng sau khi dùng bàn đào, tấn thăng tại chỗ, chính thức đạt đến cảnh giới Chân Tiên cuối cùng của Địa Tiên Đạo.

Cứ như vậy đi đến cuối con đường.

Lão đã tu đến đỉnh phong của tiên sinh! ((*) tiên sinh: kiểu như nhân sinh, thay nhân bằng chữ tiên)

Tề Nguyên lão đạo ngồi ở kia, không có vui vẻ, ngược lại là đột nhiên nổi lên sự trống rỗng và bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn đôi bàn tay của chính mình.

Cảnh giới Chân Tiên, nhưng thực lực chỉ tương đương với Thiên Tiên Đạo cảnh giới Nguyên Tiên hậu kỳ...

Thọ nguyên của bản thân không gia tăng được bao nhiêu, dường như vẫn giống như khi lão lần đầu tiên bước vào cảnh giới Trọc Tiên.

Thọ nguyên tăng lên do cảnh giới tăng lên còn không bằng thọ nguyên tăng lên sau khi dùng bàn đào, thọ nguyên sau khi dùng bàn đào tăng lên đại khái sáu ~ bảy trăm năm...

Đây đã là toàn bộ nhân sinh của lão?

Lý Trường Thọ cũng không ngờ tới, Trọc Tiên tấn thăng thế nhưng lại không tăng thọ nguyên.

Hắn lại vội vàng để cho sư phụ dùng quả thứ hai, hiệu quả tăng cao tu vi đã không quá rõ ràng, nhưng thọ nguyên lại tăng thêm mấy trăm năm.

Công hiệu tăng thọ kéo dài tính mạng của bàn đào ngược lại là coi như không tệ.

Thế là, Lý Trường Thọ yên lặng lấy ra quả thứ ba...

Tề Nguyên liên tục khoát tay, vội nói: "Trường Thọ, đừng có lại cho vi sư! Đủ rồi, đủ rồi! Bảo vật như vậy, ngươi hãy giữ lại cho sư muội đi!"

"Sư phụ, đệ tử còn có một ít." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Vật này đến từ Thiên Đình, sư phụ đừng có nói với bất kỳ người nào, đây cũng coi như là đệ tử làm việc chăm chỉ mới có được. Trước tiên để quả bàn đào này ở chỗ của sư phụ, ngài tiêu hóa xong dược lực của hai quả kia, lại dùng quả này."

Tề Nguyên lão đạo lập tức tràn đầy cảm khái, thở dài: "Hai chuyện duy nhất ta tự hào nhất trong đời này, chính là thu ngươi cùng với sư muội ngươi nhập môn..."

Bình Luận (0)
Comment